Chương 1 - Gửi Nhầm Tin Nhắn
“Chuyển con 500 đi.”
“?”
“Không còn tiền mừng, bố chuyển nhanh lên!”
Nhìn thấy bố gửi tiền qua, tôi nhận ngay không chần chừ, còn nhanh tay nhắn lại hai chữ: “Yêu bố!”
Nhưng khi nhìn kỹ dòng ghi chú, tôi ngẩn người.
Người gửi tiền cho tôi… không phải bố.
Mà là sếp của tôi, Cận Cẩm Nam.
Tôi chỉ gõ từ “bố” để tìm, kết quả hiện lên hai người, tay nhanh hơn não, thế là chọn nhầm!
Chết thật!
Tại sao ông chủ lạnh lùng như vậy mà lại dùng ảnh đại diện kiểu “hoa lá cành chúc phát tài” của hội trung niên chứ?!
Tôi không thể hiểu nổi.
Và cũng không còn thời gian để hiểu.
Tôi cuống cuồng định thu hồi lại tin nhắn “Yêu anh” gây hiểu nhầm, nhưng tay run rẩy thế nào lại ấn vào nút xóa.
Ha ha.
Cho tôi chết quách đi cho rồi.
Khi tôi còn đang nghĩ cách làm thế nào để di cư lên sao Hỏa, thì Cận Cẩm Nam gửi cho tôi một tin nhắn thoại.
Ngón tay run run mở tin, giọng nói trầm thấp pha chút âm thanh điện tử của anh truyền đến:
“Ngoan, anh đang họp trực tuyến, đừng quậy.”
Tôi đơ người, trong đầu bắt đầu tua đi tua lại câu thoại đầy dịu dàng, ám muội này.
Khoan đã…
Anh vừa nói gì cơ?
Họp trực tuyến sao?!
Vậy câu “Yêu anh” của tôi chẳng phải đã bị tất cả mọi người nhìn thấy rồi sao?!
Quan trọng hơn… anh ấy còn gửi câu thoại đầy dịu dàng này trước mặt mọi người?!
Cận Cẩm Nam điên rồi à?!
Khi tôi đang sốc nặng, một đồng nghiệp chơi thân nhắn tin cho tôi:
“Trời ơi! Lạc Uyên! Sếp yêu rồi hả?!”
“Quan trọng là cái ảnh đại diện giống y chang của cậu.”
“Khoan đã! Hình như cậu cũng xin nghỉ để đi đám cưới đúng không…”
Nhìn đồng nghiệp sắp đào ra bí mật, tôi vội vàng vào vai giải cứu khẩn cấp.
“Cái gì mà yêu đương? Không phải mình, đám cưới đó mình không đi, đang nằm dài ở nhà đây.”
Có lẽ vì trong hai năm làm việc, tôi rất ít nói chuyện riêng với Cận Cẩm Nam nên cô ấy tin ngay.
Cô ấy còn nói:
“Cũng đúng, Cận Cẩm Nam lạnh lùng thế, cậu lại sợ nói chuyện với anh ấy, sao mà thân quen đến mức yêu đương được.”
Nhìn dòng tin nhắn của cô ấy, tôi rụt cổ, không dám nói gì thêm.
Bởi vì… thật ra tôi và Cận Cẩm Nam rất thân.
Phải nói là kiểu thanh mai trúc mã luôn.
Cận Cẩm Nam lớn hơn tôi 4 tuổi, nhà anh chỉ cách nhà tôi một con ngõ.
Cửa sổ phòng ngủ của tôi còn đối diện với phòng anh.
Lúc nhỏ, khi còn là một nhóc gan lì, tôi hay bám vào bệ cửa sổ, hét sang bên kia:
“Anh Nam ơi!”
Hồi đó, Cận Cẩm Nam đã học lớp sáu, thường ngồi ở bàn học cạnh cửa sổ làm bài tập.
Nghe tiếng tôi gọi, anh ấy sẽ ngẩng đầu lên, không biểu cảm, vẫy tay một cái.
Rồi thản nhiên đóng cửa sổ lại.
Đúng vậy.
Anh ấy đóng cửa sổ.
Nếu là bây giờ, chắc tôi sẽ xấu hổ tìm cái lỗ nào đó chui xuống cho đỡ ngượng.
Nhưng hồi nhỏ đâu biết ngại, hôm sau tôi vẫn hồn nhiên bám theo anh trên đường ra xe buýt, dũng cảm hỏi: “Sao anh đóng cửa sổ vậy?”
Cận Cẩm Nam vừa bước chậm lại để hợp với chân ngắn của tôi, vừa nhàn nhạt đáp: “Vì em ồn quá.”