Chương 4 - Gửi Nhầm Hay Tình Cờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Động tác của Chu Dự khựng lại rất khẽ.

Trong bóng tối, tôi nhìn không rõ, chỉ thấy bóng lưng anh ấy loạng choạng một chút.

Tôi nhịn cười, suýt nữa không kiềm được mà giả vờ véo cổ nói:

“Có người kìa, sau lưng còn dám lén nói xấu người ta hả?”

Chu Dự lập tức định quay đầu lại giải thích.

Tôi thò tay ra từ cửa sổ, nhân lúc anh không để ý.

Sờ loạn lên cơ ngực anh hai cái.

Chậc, cảm giác này, đường nét này, tập luyện chăm chỉ lắm đây.

“Tính là anh có cơ bụng đẹp nên tôi tha thứ.”

Anh quýnh lên rồi, quýnh thiệt rồi.

Anh nghiến răng, hạ giọng gọi tôi: “Thanh Thanh!”

Tôi nhanh tay lẹ mắt đóng cửa sổ lại, buông rèm xuống, ôm Thịt Kho leo vào chăn.

Chỉ còn Chu Dự đứng ngoài, ánh mắt u oán nhìn cánh cửa sổ khép chặt.

“Thịt Kho à, mày nói xem con người này có quá đáng không? Muốn gặp tao thì tự đến đi, còn bày đặt ngại ngùng, lấy mày ra làm bia đỡ đạn.”

Tôi nhường chăn cho Thịt Kho một nửa, nằm bên kia lặng lẽ cười trộm.

Bộ dạng bực bội ấm ức của Chu Dự thật sự đáng yêu muốn chết.

Không biết tối qua anh ngủ thế nào.

Dù sao thì tôi ngủ ngon lắm.

________________________________________

8

Sáng sớm hôm sau, chưa tới sáu giờ đã có tiếng gõ cửa.

Giọng mẹ tôi mang theo ý cười vang lên, nhiệt tình mở cửa:

“Là Tiểu Dự à, đến tìm Thanh Thanh à? Nó đang trong phòng, chưa dậy đâu.”

Bà hôm nay đi công tác, nên dậy sớm.

Chu Dự không tới tay không, còn mang theo bữa sáng.

Càng khiến tôi thấy mình bất hiếu.

Một tiếng “Tiểu Dự” từ mẹ tôi khiến tôi tỉnh cả ngủ.

Cảnh đêm qua hiện lên rõ ràng trong đầu: tôi làm sao nhân cơ hội túm được chuôi chuỳ, đòi ảnh cơ bụng của Chu Dự, còn nhân lúc trời tối mà sàm sỡ anh ấy.

Toàn thân tôi lạnh toát.

Anh không phải định tới bịt miệng tôi đấy chứ?

Tôi quấn chăn ngồi co ro trong góc, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Cân nhắc xem khả năng leo ra ngoài bằng cửa sổ là bao nhiêu phần trăm.

Mẹ tôi nhận lấy đồ ăn trong tay Chu Dự, cười tươi đến không khép được miệng.

Bà còn nói lần sau đừng mua nữa, đến nhà ăn luôn cho tiện.

Toàn là đường mật của kẻ địch, đồng chí à, sao anh không vững vàng lập trường thế?

Nghe giọng điệu ấy, thái độ mẹ tôi còn nhiệt tình đến mức muốn giết tôi luộc lên, dọn ra bàn cho anh ăn vậy.

Tôi lắc đầu bất lực.

Lạnh lòng, thật sự lạnh lòng.

Chưa kịp chui ra khỏi chăn thì Chu Dự đã gõ cửa phòng tôi.

Tôi luống cuống, giọng lắp bắp:

“Anh… anh đợi chút!”

Tôi hất chăn ra, đứng trước cửa sổ, định chừa cho mình đường lui.

Vừa đặt một chân lên bệ cửa.

Thịt Kho trên giường luống cuống chạy vòng vòng, sủa gâu gâu như điên.

“Tai nhỏ?

Tai nhỏ? Em sao rồi?”

Chu Dự tưởng tôi gặp chuyện gì, đẩy cửa xông vào.

Tôi định hạ chân xuống, nhưng ống quần lại bị móc vào cái đinh bên ngoài.

Kéo hai lần không ra.

Tôi đứng không vững, còn nhún nhảy tại chỗ.

Cảnh giới “chết vì xấu hổ” cấp độ sử thi.

Chu Dự: “Em…”

Tôi ngượng muốn chết, quay đầu chào anh:

“Nếu tôi nói tôi đang tập thể dục buổi sáng, anh tin không?”

Chu Dự ôm Thịt Kho từ trên giường lên.

“Tin.”

Anh nhìn tôi một cái, vẻ mặt điềm nhiên như đã quá quen:

“Giờ tập xong chưa?”

Tôi: “Thật ra là bị móc quần…”

Chưa từng mất mặt đến thế bao giờ.

Thật đấy.

Anh đặt Thịt Kho vào lòng tôi, cúi người tới gần cửa sổ.

Tay duỗi ra, những ngón tay xương xương lướt nhẹ qua mắt cá chân tôi.

Tôi vô thức rụt chân lại.

“Đừng động đậy.”

Một tay anh gỡ ống quần, tay kia giữ mắt cá chân tôi để tôi khỏi ngã.

Tôi đứng không vững, cũng không có chỗ nào vịn, tay vừa khéo đặt lên lưng anh.

Cơ thể anh lập tức cứng đờ, vành tai đỏ bừng, cả làn da sau tai cũng hồng lên.

Gần như cùng lúc đó, tiếng thông báo tin nhắn trên điện thoại tôi vang lên liên tục, “ting ting ting” không ngớt.

Mặt tôi nóng bừng, nói năng lung tung:

“Anh…

Tôi…

Tôi không cố ý đâu, lúc nãy thật sự không biết vịn chỗ nào.”

Thế nào là càng nói càng sai?

Chính là thế này.

Anh thản nhiên ừ một tiếng.

Sau đó theo phản xạ liếc nhìn điện thoại trên giường.

Tôi muốn khóc mà không khóc được:

“……”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)