Chương 16 - Gọi Hồn
16.
“Đừng nói nhảm nữa, đứa bé này… sư đệ của tôi đã bảo hộ nó… có chuyện gì thì tìm cậu ta chứ đừng tìm tôi!”
Thập Ngũ rụt cổ lại, trốn ở phía sau tôi.
Tuy nhiên, tôi nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.
Tôi từng nghe nói về ông thổ địa, nhưng lại chưa từng nghe nói tới bà thổ địa, người trước mặt rõ ràng là một bà lão.
Hơn nữa, sau khi nói xong câu “Thần tiên đòi mạng, còn dám giữ người”, bà lão lại tiếp tục nói điều gì đó mà chúng tôi không thể hiểu được.
Tuy rằng các vị thần tiên có ngôn ngữ riêng, nhưng dù sao thổ địa thần núi vẫn luôn giao thiệp với con người, không đến nỗi không nói tiếng người.
Tôi quay đầu nhìn Thập Ngũ:
“Sư huynh, anh có cảm thấy ông thổ địa này có vấn đề gì không?”
Thập Ngũ cau mày nói:
“Trận gió âm này thực sự không giống thần thánh chút nào, nhưng vấn đề là ai lại to gan đến nỗi dám giả mạo thành thần.”
Tôi gật đầu đồng tình.
Bóng người đó chậm rãi bước ra khỏi làn gió âm, vẻ mặt dữ tợn, trông như chuẩn bị ra tay.
Chỉ nghe thấy ở đằng sau lưng, Thập Ngũ bê chậu nước lên, vừa gõ vừa nói:
“Này, ngươi xem Văn Vương kéo ngựa đánh nhau, quất roi đánh trống, quay qua tam đường trước điện mà kéo ngựa, ta giúp binh mã…”
Tôi bàng hoàng, đây là cuốn sách ra trận mà Thập Ngũ lừa từ một bà lão khi hai chúng tôi ngao du thiên hạ.
Đã nhiều năm như vậy tôi chưa từng nhìn thấy Thập Ngũ dùng chiêu này.
Xem ra Thập Ngũ thật sự nóng vội, dám dùng bất cứ chiêu gì.
Khi tôi đang tính toán thì Thập Ngũ đứng lên, gõ vào chậu nước ba lần:
“Tay phải Vũ Vương quất roi kéo ngựa, chấn động ngựa người, lần này huy động toàn quân!”
Trong nháy mắt, sắc trời đột nhiên xuất hiện, gió âm tan biến, chỉ còn nghe thấy ông thổ địa kinh hãi hét lên, hóa thành khói đen bỏ chạy.
Tôi vỗ tay nói:
“Được rồi, sư huynh, anh thật lợi hại!”
Thập Ngũ không trả lời tôi, tôi quay đầu lại thì nhìn thấy thất khiếu* của Thập Ngũ chảy m/á/u, ngã thẳng xuống đất!
(*Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.)
“Đừng nói nhảm nữa, đứa bé này… sư đệ của tôi đã bảo hộ nó… có chuyện gì thì tìm cậu ta chứ đừng tìm tôi!”
Thập Ngũ rụt cổ lại, trốn ở phía sau tôi.
Tuy nhiên, tôi nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.
Tôi từng nghe nói về ông thổ địa, nhưng lại chưa từng nghe nói tới bà thổ địa, người trước mặt rõ ràng là một bà lão.
Hơn nữa, sau khi nói xong câu “Thần tiên đòi mạng, còn dám giữ người”, bà lão lại tiếp tục nói điều gì đó mà chúng tôi không thể hiểu được.
Tuy rằng các vị thần tiên có ngôn ngữ riêng, nhưng dù sao thổ địa thần núi vẫn luôn giao thiệp với con người, không đến nỗi không nói tiếng người.
Tôi quay đầu nhìn Thập Ngũ:
“Sư huynh, anh có cảm thấy ông thổ địa này có vấn đề gì không?”
Thập Ngũ cau mày nói:
“Trận gió âm này thực sự không giống thần thánh chút nào, nhưng vấn đề là ai lại to gan đến nỗi dám giả mạo thành thần.”
Tôi gật đầu đồng tình.
Bóng người đó chậm rãi bước ra khỏi làn gió âm, vẻ mặt dữ tợn, trông như chuẩn bị ra tay.
Chỉ nghe thấy ở đằng sau lưng, Thập Ngũ bê chậu nước lên, vừa gõ vừa nói:
“Này, ngươi xem Văn Vương kéo ngựa đánh nhau, quất roi đánh trống, quay qua tam đường trước điện mà kéo ngựa, ta giúp binh mã…”
Tôi bàng hoàng, đây là cuốn sách ra trận mà Thập Ngũ lừa từ một bà lão khi hai chúng tôi ngao du thiên hạ.
Đã nhiều năm như vậy tôi chưa từng nhìn thấy Thập Ngũ dùng chiêu này.
Xem ra Thập Ngũ thật sự nóng vội, dám dùng bất cứ chiêu gì.
Khi tôi đang tính toán thì Thập Ngũ đứng lên, gõ vào chậu nước ba lần:
“Tay phải Vũ Vương quất roi kéo ngựa, chấn động ngựa người, lần này huy động toàn quân!”
Trong nháy mắt, sắc trời đột nhiên xuất hiện, gió âm tan biến, chỉ còn nghe thấy ông thổ địa kinh hãi hét lên, hóa thành khói đen bỏ chạy.
Tôi vỗ tay nói:
“Được rồi, sư huynh, anh thật lợi hại!”
Thập Ngũ không trả lời tôi, tôi quay đầu lại thì nhìn thấy thất khiếu* của Thập Ngũ chảy m/á/u, ngã thẳng xuống đất!
(*Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.)