Chương 6 - Giữa Lòng Ngoại Tình

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

“Lát nữa xuống máy bay, anh sẽ bảo người đưa em về trước. Anh còn có việc.”

Vừa đáp sân bay, anh ta không buồn lấy hành lý, đeo kính râm, đeo khẩu trang, như kẻ phạm tội lao ra từ lối VIP, chạy xe thẳng về nhà.

Đẩy cửa bước vào, trước mắt anh ta không phải là cảnh tượng nước mắt hay cãi vã như tưởng tượng.

Căn nhà vẫn gọn gàng như thường, phảng phất hương thơm nhẹ nhàng của hoa bách hợp.

Tôi đang ngồi trên thảm phòng khách, chơi xếp hình cùng con gái.

Ánh nắng buổi chiều chiếu qua cửa sổ, phủ lên hai mẹ con một bức tranh ấm áp đến chói mắt.

“Tư Dao!”

Giọng Thẩm Tri Dao khản đặc, mang theo mệt mỏi sau chuyến bay dài. Anh ta lao đến, “phịch” một tiếng, quỳ sụp xuống trước mặt tôi — tiếng động mạnh khiến con gái sợ hãi chui ngay vào lòng tôi.

“Anh sai rồi! Tư Dao, anh thực sự sai rồi! Nhưng lần này em nhất định phải giúp anh!”

Anh ta nước mắt nước mũi giàn giụa, chẳng còn chút hình tượng, cố nắm lấy tay tôi — nhưng tôi chỉ lặng lẽ né đi.

Anh ta đành cúi rạp người xuống, trán gần như chạm sàn, bộ vest đắt tiền nhăn nhúm chẳng khác gì giẻ rách.

“Anh biết là anh có lỗi với em và con! Là anh khốn nạn, không chịu nổi cô đơn, là anh bị ma xui quỷ khiến! Nhưng lần này em nhất định phải giúp anh–”

Thẩm Tri Dao vừa khóc vừa lắp bắp mong tôi mềm lòng.

Lần trước anh ta quỳ trước tôi, là ba năm trước khi bị tôi phát hiện ngoại tình.

Hôm ấy, anh ta cũng quỳ gối, khóc lóc thề sống thề chết sẽ không bao giờ phản bội tôi nữa.

Nhưng mới mấy năm, anh ta đã nuốt lời.

“Tư Dao, nếu lần này em không giúp anh, anh thật sự xong đời rồi! Vì những năm tháng bên nhau, vì con gái của chúng ta…”

Anh ta nghẹn lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào con gái tôi đang ôm trong lòng, như bấu víu vào tia hy vọng cuối cùng.

“Con gái à, gọi bố đi, gọi bố nào!”

Anh ta đưa tay ra muốn ôm con bé.

Cuối cùng, tôi cũng có phản ứng.

Tôi đưa con ra phía sau, dùng thân mình chắn ngang cánh tay anh ta vừa đưa ra.

Toàn thân tôi không hề dao động. Không giận dữ, không đau buồn — chỉ là một sự bình tĩnh đến lạnh người.

Vẻ mặt ấy khiến Thẩm Tri Dao bất giác rùng mình.

“Tư Dao…”

Anh ta lắp bắp gọi tên tôi.

Tôi nhặt khăn ướt bên cạnh, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vì hoảng sợ còn đọng trên mặt con gái, dịu dàng vỗ về, dỗ dành cho con bình tĩnh lại.

Lúc này tôi mới ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống người Thẩm Tri Dao đang quỳ gối van xin, bộ dạng thảm hại đến mức không thể nhận ra.

Và rồi tôi chợt nhận ra — hình như tôi đã chẳng còn yêu anh ta nữa.

Người đàn ông trước mặt tôi bây giờ, trong mắt tôi chẳng khác gì một mảnh rác bẩn thỉu vô dụng, chẳng hề liên quan đến cuộc đời tôi, thậm chí còn khiến tôi cảm thấy ghê tởm.

“Thẩm Tri Dao,” tôi bật cười khinh miệt,

“Màn kịch bi thương của anh diễn xong chưa?”

Thật ra, ngay khoảnh khắc đầu tiên khi anh ta bước vào cửa, tôi đã từng nghĩ — có khi nào Thẩm Tri Dao bị cư dân mạng mắng tỉnh ra, quay đầu trở lại?

Tôi thậm chí còn nhanh chóng suy nghĩ trong đầu xem có nên tha thứ cho anh ta không.

Nhưng anh ta cầu xin tôi không phải vì hối hận, cũng không phải muốn tôi cho anh ta thêm một cơ hội.

Anh ta chỉ không ngừng cầu xin tôi giúp đỡ.

Quả nhiên, Thẩm Tri Dao nghẹn lại một lúc, từ từ đứng lên, mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, vò đầu bứt tóc.

“Tư Dao, em chắc cũng biết rồi, chuyện anh và Nhạc Nhiên bị máy quay sân khấu ghi lại… Anh không hiểu sao mọi thứ lại bung bét như vậy. Bây giờ chỉ có em mới giúp được anh thôi.”

“Em có thể ra mặt viết một tuyên bố không, giúp anh giải thích một chút?”

Tôi cười lạnh, nhìn anh ta với vẻ không thể tin nổi:

“Giải thích? Giải thích điều gì? Rằng anh không ngoại tình, hay là anh không có những khoản tài sản bất minh kia?”

Thẩm Tri Dao thoáng sững người, nhưng vẫn cố vớt vát:

“Em có thể nói với mọi người rằng chúng ta đã ly thân từ lâu, đang làm thủ tục ly hôn, chỉ vì con gái nên chưa công khai…”

“Anh chỉ muốn giảm bớt tổn hại cho Nhạc Nhiên…”

Nghe đến đây, tôi nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Thẩm Tri Dao chưa từng là người chung tình. Tôi không tin anh ta lại xem trọng Tống Nhạc Nhiên hơn cả sự nghiệp và danh tiếng.

Anh ta cúi đầu, không dám nhìn vào mắt tôi, thở dài:

“Nhạc Nhiên có thai rồi. Lần này bọn anh sang nước ngoài kiểm tra — là con trai.”

Một cơn thắt đau nặng nề dồn xuống ngực, tôi suýt không thở nổi.

Thì ra lý do Thẩm Tri Dao sẵn sàng buông quyền nuôi con gái là vì Tống Nhạc Nhiên đang mang thai đứa con trai mà anh ta khao khát.

Thật mỉa mai.

Tôi từng cố gắng giữ lấy cuộc hôn nhân này bằng một đứa trẻ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)