Chương 10 - Giữa Lòng Giao Dịch Ngầm
10
Phó Văn Cận của tôi, hình như trong khoảnh khắc đó… đã quay lại một chút xíu thôi.
Lần tiếp theo tôi tỉnh dậy, cả ba người bọn họ đều đứng trong phòng bệnh.
Thật ra tôi đã tỉnh, chỉ là chưa mở mắt.
Từ Nguyệt vẫn đang mắng chửi:
Mắng Lý Nam Nhất không trông kỹ.
Mắng Phó Văn Cận vì dám theo dõi Lý Nam Nhất.
Mắng cả hai người bọn họ… sao còn chưa chết quách đi cho rồi.
Cậu nhìn xem cái người này đi, không cho tôi nói chữ đó, vậy mà bản thân lại nói nhiều không chịu nổi.
Lý Nam Nhất bây giờ cũng không giống trước nữa.
Anh ấy đứng về phía Từ Nguyệt, không còn thay Phó Văn Cận nói đỡ nữa.
Hai người họ hợp lực lại, chỉ thiếu điều đâm cho Phó Văn Cận thành cái rổ.
Nhưng anh ta không nổi giận, cũng không cãi lại, chỉ cúi đầu, khẽ giọng xin lỗi không ngừng, nói những lời xin lỗi dành cho tôi.
“Anh biết anh khốn nạn, anh đáng chết thật!”
Ừ, đúng là anh nên chết thật.
“Cho anh ở bên cô ấy đi, trước đây mỗi lần Tiểu Hòa bị bệnh, đều là anh chăm sóc cô ấy mà…”
Chuyện đó chắc cũng mấy năm trước rồi nhỉ?
“Anh thật sự không thể sống thiếu em, anh yêu em…”
Đàn ông mà, cái miệng chỉ toàn lừa gạt.
Con người sẽ thay đổi. Có thể anh ta vẫn yêu tôi, nhưng lại vừa làm tổn thương tôi, vừa không chịu buông tay.
Tôi đã chấp nhận hết mọi đau khổ và phản bội, xuân đi thu đến, hoa nở rồi hoa tàn.
Tôi khẽ ho một tiếng, ra hiệu là mình đã tỉnh.
Cả ba người cùng lúc quay sang nhìn tôi. Tôi lơ đãng nghĩ đến cái meme kia: “Bạn tỉnh rồi à?”
Và nếu đúng theo vai diễn thì Phó Văn Cận chắc chắn là “Nhị sư huynh”.
Nhị sư huynh lập tức lao tới, ngồi xuống bên giường tôi, “Tiểu Hòa, em thấy chỗ nào không khỏe? Bây giờ cảm giác thế nào rồi?”
Tôi hơi bực, quay đầu đi chỗ khác, “Thấy anh là em thấy không khỏe rồi.”
Phó Văn Cận định nắm tay tôi, nhưng giữa chừng khựng lại, anh khẽ cầu khẩn:
“Tiểu Hòa, để anh chăm sóc em nhé?”
“Tại sao?” Tôi thở dốc,Phó Văn Cận vội lắc đầu, giọng khàn lại vì nghẹn:
“Anh sẽ không để em chết đâu, Tiểu Hòa, anh nhất định sẽ không để em chết!”
Tôi đảo mắt, liếc sang Từ Nguyệt ra hiệu bằng tay.
Cô ấy khịt mũi rồi tiến lại gần: “Sao thế Tiểu Hòa?”
Tôi chỉ vào cái ba lô vứt trên ghế sofa: “Lấy giúp mình một thứ trong đó.”
Từ Nguyệt gật đầu, ung dung đi qua lôi ra một xấp giấy.
Là bản hợp đồng ly hôn dày cộp.
Phó Văn Cận đã nhìn thấy nó cả trăm lần, dù Từ Nguyệt chưa mở ra, anh cũng biết là cái gì.
“Anh không ký!”
Phó Văn Cận đột ngột nổi giận, nghiến răng nhìn tôi: Lâm Dư Hòa, muốn ly hôn thì chờ em khỏi rồi đi ký!”
“Bây giờ em đừng có mơ!”
Anh ta chỉ là hổ giấy, tôi chẳng hề sợ.
“Phó Văn Cận, tôi không còn là cái người yêu anh đến khờ dại, cái gì cũng nghe lời nữa đâu.”
“Lần này, là tôi không cần anh.”
Chúng tôi vẫn ly hôn.
Tôi dùng tư cách người bệnh đang nằm viện đổi lấy chữ ký của Phó Văn Cận trong đơn ly hôn.
Nhưng anh lại đòi tự mình giữ lấy bản đó. Tôi đồng ý.
Thật ra, khi ánh sáng cuối cùng sắp tắt đi, có ly hôn hay không cũng chẳng còn quan trọng.
Giữa danh xưng “vợ cũ” và “góa phụ” — khác biệt là bao?
Tôi đã ký vào đơn từ chối phẫu thuật, cũng ký vào giấy từ chối cứu chữa.
Tôi không muốn vào giây phút cuối cùng của đời mình mà vẫn bị người khác kiểm soát số phận.
Thời gian trôi ngày càng nhanh, nhanh đến mức tôi chẳng phân biệt nổi đâu là ngày, đâu là đêm nữa.
Tôi đã đuổi Từ Nguyệt và Lý Nam Nhất đi.
Căn phòng này thật ra không cần nhiều người đến thế.
Phó Văn Cận đã muốn hành xác, vậy thì để anh ta toại nguyện.
Từ Nguyệt và Lý Nam Nhất đứng trước mặt tôi, khóc trận cuối cùng.
Xấu quá đi mất, đến nỗi tôi phải nín cười mãi mới không bật ra tiếng.
Nhất là Phó Văn Cận, lúc anh ta khóc trông càng xấu tệ.
Một hôm, khi tôi tỉnh lại, Phó Văn Cận đứng ngay trước mặt tôi, sắc mặt u ám.
Sao vậy? Tôi khỏi bệnh rồi, không chết nổi nữa à?
“Lâm Dư Hòa, đây là lý do em đòi ly hôn sao?”
Anh ta cầm một xấp giấy, vung vẩy trước mặt tôi.
“Ly hôn thì cần lý do à?”
Phó Văn Cận một tay giữ lấy ống truyền trên tay tôi, gào lên, gương mặt vặn vẹo vì tức giận:
“Em ly hôn chỉ để không phẫu thuật?! Em ly hôn là để chờ chết đúng không?!”
Thật buồn cười, cách đây hai tháng anh ta cũng nằm trong một căn phòng bệnh, chờ chết.
Sao đến lượt tôi thì lại không được?
Tôi không còn sức mà tranh cãi nữa. Anh ta nói gì cũng được.
Tôi nhìn gương mặt anh ta, thì thầm: “Phó Văn Cận, anh sống rồi, tốt quá.”
Phó Văn Cận dịu lại, ngồi rụt vào mép giường tôi, nắm lấy tay tôi, vứt xấp giấy sang một bên.
Tôi nhìn anh ta khóc. Tay anh ấy lạnh buốt, run còn hơn cả nhịp tim trên máy đo.
Anh ta khóc đến nghẹn cả tiếng.