Chương 3 - Giữa Hai Thế Giới

9

Sáng hôm sau, khi gà vừa cất tiếng gáy, tôi đã bật dậy ngay.

Dù sao Hứa An cũng là thầy giáo dạy chữ cho lũ trẻ trong làng.

Việc anh ta có thể kiên trì được bao lâu là chuyện khác,

Nhưng ít nhất, tôi không thể để anh ta đói mà chết trong nhà mình.

Tôi nghĩ, Lý Vân Thâm và Hạ Viện đều chê đồ ăn tôi nấu,

Họ thường bảo: “Người thành phố chúng tôi không ăn mấy thứ này.”

Chắc Hứa An cũng sẽ không ngoại lệ.

Tôi sợ anh ta đói lả ngay trên bục giảng,

Thế là sáng sớm đã chạy bộ đến huyện để mua bữa sáng cho anh ta.

Thị trấn nhỏ không có gì mới mẻ,

Nhưng thức ăn được gói ghém rất tinh tế.

Vài lát bánh mì kẹp rau xanh, đặt trong hộp nhựa,

Rồi được gói bọc kỹ càng, giá liền đội lên tận mười đồng.

Hạ Viện từng nói, thứ như vậy mới gọi là “bữa sáng”.

Hồi đó, tôi còn chưa hiểu rõ,

Dùng cả một buổi chiều nhào bột, hấp một xửng bánh bao trắng mềm.

Cắt đôi, kẹp trứng và thịt băm vào giữa, còn dày hơn loại bán ngoài quán.

Nhưng khi tôi mang đến trước mặt cô ta,

Hạ Viện chỉ liếc qua một cái, rồi hất tay tôi ra.

Lườm tôi một cái rõ dài:

“Ai thèm ăn mấy thứ cô làm? Ghê chết đi được!”

Lý Vân Thâm đứng bên cạnh chỉ thở dài,

Lắc đầu giải thích:

“Hạ Viện muốn ăn sandwich, cô có hiểu không?”

Tôi nhìn chiếc bánh bao trắng tinh vừa bị hất xuống đất,

Bám đầy bụi bẩn, cát sạn,

Chỉ biết im lặng lắc đầu.

Tôi không hiểu thì cũng thôi đi,

Nhưng tôi thật sự không ngờ,

Hứa An cũng không hiểu gì cả.

Thấy tôi đưa “sandwich” cho anh ta,

Hứa An rõ ràng hơi nhướng mày.

“Cô tự làm à?”

Tôi sợ anh ta không ăn,

Vội vàng móc hóa đơn ra, giơ trước mặt anh ta.

“Mua đấy!”

Hứa An liếc nhìn con số trên tờ hóa đơn,

Lại nhìn xuống đôi giày cũ sờn mép của tôi,

Mi tâm càng nhíu chặt hơn.

Anh ta nhận lấy bánh, bẻ một nửa đưa vào miệng.

Nửa còn lại thì đưa lại cho tôi.

“Không ngon lắm, thua xa đồ tôi tự làm.

“Từ nay để tôi nấu ăn đi.”

Tôi lập tức thấy xấu hổ,

Học theo cách Hạ Viện hay làm,

Ngửa đầu, chống nạnh,

Ra vẻ kiêu ngạo, cố gắng tìm lại chút tự trọng.

“Hứ, không biết thưởng thức!”

Nhưng trong lòng thì nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Không chỉ tiết kiệm được tiền,

Mà quan trọng là, tôi không cần chạy bộ mười sáu, mười bảy cây số mỗi ngày để lo ba bữa cho anh ta nữa.

Từ hôm đó, Hứa An đảm nhận luôn việc bếp núc.

Mỗi sáng thức dậy, trong nhà bếp đều có sẵn bữa sáng nóng hổi, không lặp lại món nào.

Chỉ có điều, anh ta thật sự quá tự tin.

Tôi không phải nói bừa.

Đ.ọ.c fu,ll tạ*i pag_e Góc, Nhỏ@ c.ủa T.uệ! Lâ.m?

Sau khi bị bánh bao nhồi bột sống làm rụng một cái răng,

Sau khi bị cháo kê mặn chát làm rớt nước mắt đến ba lần,

Tôi đã hoàn toàn mất lòng tin vào tay nghề của anh ta.

Trước khi bị Hứa An đầu độc đến chết,

Tôi quyết định phải giành lại quyền kiểm soát nhà bếp.

Hứa An rõ ràng không tình nguyện,

Nhưng dù có không phục thì anh ta cũng không thể làm gì khác.

Dù sao, ngay cả con chó vàng trong nhà tôi cũng ghét anh ta.

Chỉ cần anh ta cầm chảo lên,

Nó liền nhe răng gầm gừ.

Thế là Hứa An bị đuổi ra khỏi bếp.

Không thể làm bếp trưởng, anh ta đành phải ra sức đi chẻ củi, nhóm lửa, đun nước.

10

Chỉ là người thành phố này, ngay cả những việc đơn giản như chẻ củi đun nước cũng làm không xong.

Cây rìu nằm gọn trong bàn tay rắn chắc với đường nét cơ bắp rõ ràng của anh ta,

Nhát rìu vung lên, bổ xuống.

Nhưng ngoài khúc gỗ bị chẻ làm đôi,

Còn có cả cái chum nước vô tội bị vạ lây.

Tôi âm thầm thở dài, trong lòng chán nản nghĩ, đúng là cái bình hoa vô dụng.

Chuẩn bị bước lên trước, định lặng lẽ giật lấy cây rìu trong tay anh ta.

Không ngờ, Hứa An lại càng hăng hái hơn.

Bàn tay siết chặt cán rìu, gân xanh nổi rõ,

Nhất quyết không chịu buông.

“Không cần, tôi làm.”

Tôi bắt đầu nổi cáu.

Trước đây, Lý Vân Thâm cũng rất thích giành đồ của tôi.

Giành kẹo trong miệng tôi, giành thịt trong bát tôi.

Hồi đó, bà luôn đứng về phía tôi.

Dùng đũa gõ mạnh vào tay anh ta.

Dù có bất mãn thế nào, thằng nhóc xấu xa đó vẫn phải ngoan ngoãn trả lại đồ.

Sau này, bà không còn nữa.

Tôi thà tự dốc hết ruột gan như một cái hũ cạn,

Cũng muốn dâng hết những gì quý giá nhất cho anh ta.

Chỉ để giữ lại chút cảm giác rằng chúng tôi vẫn là người một nhà.

Nhưng cuối cùng, Lý Vân Thâm vẫn giật đi nốt ảo tưởng cuối cùng của tôi.

Hóa ra, tôi không phải là người thân cùng nhau dìu dắt,

Mà chỉ là một người giúp việc đến mức nhắc đến cũng thấy mất mặt.

Tôi lại trở về là đứa trẻ hoang không ai cần.

Nghĩ đến đây, tôi cay sống mũi, đôi mắt bất giác đỏ hoe.

“Đưa tôi!”

Hứa An dường như bị phản ứng của tôi dọa sợ,

Ngơ ngác một hồi mới lúng túng lên tiếng:

“Cô dạy tôi không được sao?”

Đôi mắt anh ta khi khẽ cụp xuống,

Vẻ lạnh lùng nghiêm nghị dường như cũng dịu đi vài phần.

Thay vào đó là chút ngây ngô, tội nghiệp,

Khiến tôi càng thêm xấu hổ vì phản ứng vừa rồi của mình.

Giằng co một lúc lâu,

Cuối cùng, tôi vẫn thất bại trước đôi mắt trong trẻo sáng ngời đó.

Nhẫn nại cầm tay hướng dẫn anh ta cách bổ củi đúng cách.

Nhưng rõ ràng là một việc đơn giản như thế,

Người khác chỉ cần chỉ một lần là biết.

Vậy mà Hứa An học từ sáng đến khi mặt trời lặn.

Đến lần thứ hai mươi chỉnh lại tư thế cầm rìu của anh ta,

Tôi không nhịn nổi nữa, bực tức buông một câu:

“Đồ ngốc!”

Nhưng vừa dứt lời, tôi liền hối hận.

Tôi sợ anh ta sẽ giống như Lý Vân Thâm và Hạ Viện,

Giận dỗi bỏ đi.

Vì thế, tôi len lén liếc nhìn anh ta.

Không ngờ, anh ta chẳng những không giận,

Ngược lại còn ngượng ngùng gãi đầu.

Mặt trời giống như một quả trứng vịt muối,

Trốn sau dãy núi, chỉ còn lộ ra một nửa, như đang lén nhìn trộm điều gì.

Hứa An đứng trong ánh sáng vàng dịu ấy,

Từ mặt đỏ đến tận cổ.

Khiến tôi lập tức nguôi giận.

Từ đó, ngoài giờ dạy học,

Hứa An giành làm hết mọi việc trong nhà.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn chẳng có lúc nào nhàn rỗi.

Bởi vì anh ta quá ngốc.

Từ bổ củi, cho gà ăn đến trồng rau,

Chuyện gì cũng phải dạy đi dạy lại từng chút một.

“Trân Trân, có phải làm thế này không?”

Lại một lần nữa thấy anh ta loay hoay vụng về với cặp câu đối đỏ thắm,

Tôi sốt ruột đến mức hét lên:

“Tặc, sai rồi! Phải dán thế này này!”

Cứ thế, trong những ngày cãi nhau ồn ào,

Năm mới đến thật lặng lẽ.

11

Đêm giao thừa, tôi và Hứa An cùng nhau gói sủi cảo cho ngày Tết.

Trong nồi là những chiếc bánh trắng tròn căng mọng,

Nhưng lại lẫn vào vài cái méo mó, xộc xệch.

Không cần nhìn cũng biết là của ai làm.

Hứa An cắn thử từng cái, nghiêm túc đánh giá:

“Ừm, công nhận cô nấu ăn ngon hơn tôi một chút.”

“Ăn thì ăn, có cần phải nói lắm thế không?”

Tôi không khách sáo đáp trả,

Nhưng vẫn lặng lẽ gắp vài chiếc bánh đẹp nhất sang bát anh ta.

Không biết vì sao, càng ăn, mũi tôi lại càng cay.

Cảm giác cùng ai đó ngồi bên bàn ăn,

Cảm giác được công nhận,

Cả hai đều đã rất lâu rồi tôi chưa từng có được.

Nhìn những chiếc sủi cảo trắng ngần nổi lên trong bát canh xương nóng hổi,

Hơi nước bốc lên cay cay đôi mắt.

Dùng muỗng ấn xuống, bánh vẫn nổi lên.

Giống như một niềm mong đợi thầm kín trong lòng tôi,

Dù cố đè nén thế nào, vẫn không ngừng trỗi dậy.

Giá mà Hứa An có thể ở lại lâu hơn một chút thì tốt biết bao.

Có lẽ, nếu tôi đối tốt với anh ta hơn một chút,

Biết đâu, anh ta sẽ chịu đựng thêm một chút,

Ở lại cùng tôi lâu hơn vài ngày.

Tiếng đếm ngược trên màn hình tivi cùng với tiếng pháo nổ râm ran,

Đẩy bầu không khí năm mới lên cao trào.

Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị Hứa An kéo ra sân sau.

“Nào, ước đi!”

“Trẻ con quá đi.”

Tôi bĩu môi, càu nhàu một tiếng.

Nhưng giây tiếp theo, tôi lại chạm phải ánh mắt anh ta.

Hứa An cười rạng rỡ hơn cả pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.

“Chúc mừng năm mới!”

Mấy chữ sau bị tiếng pháo át mất,

Nhưng tôi lờ mờ đoán ra chúng là gì.

Tôi bỗng thấy hoảng hốt, lúng túng tránh ánh mắt của anh ta.

Cũng quay sang nhìn pháo hoa, âm thầm lẩm nhẩm một lời nguyện ước.

Mong rằng sẽ có thật nhiều cái Tết náo nhiệt như thế này.

Chỉ là không ngờ, năm nay còn náo nhiệt hơn cả tôi tưởng tượng.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Tiếng gõ cửa gấp gáp, vang dội trong đêm giao thừa.

12

Cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đập mạnh đến mức rung lên bần bật, như thể sắp sập đến nơi.

Tôi còn đang thắc mắc thì Hứa An đã âm thầm kéo tôi lùi ra sau, rồi bước lên mở cửa.

Không ngờ, người đứng ngoài cửa lại là Lý Vân Thâm.

Lần đầu tiên anh ta trở về vào dịp Tết.

Nhưng khi nhìn thấy Hứa An,

Nụ cười trên mặt anh ta lập tức đông cứng.

Giọng điệu lạnh lùng, khó chịu, anh ta hỏi thẳng:

“Cậu là ai?”

Không thèm để tâm đến bàn tay Hứa An đang vươn ra chào hỏi,

Lý Vân Thâm sải bước thẳng vào nhà,

Nhìn tôi, cau mày trách móc:

“Trân Trân, cô mang đủ loại người gì về nhà thế hả?”

Tôi nhìn Hứa An thu tay lại một cách lặng lẽ.

Cảm giác tủi thân và tức giận dâng lên trong lồng ngực.

Anh ấy không đáng bị đối xử như vậy.

Tôi hít sâu một hơi, cắn răng nói:

“Anh ấy không phải người lạ, anh ấy là gia đình.”

Tôi bực đến mức buột miệng nói dối.

Không dám quay đầu nhìn xem Hứa An có phản ứng gì.

Ngược lại, sắc mặt Lý Vân Thâm trở nên dữ tợn.

Cổ họng anh ta giật giật, giọng khàn đặc:

“Hắn là gia đình? Vậy tôi là gì?”

“Tôi đã nói rồi, gia đình là để bảo vệ, không phải để làm tổn thương.

Tôi không muốn làm gia đình của anh nữa.”