Chương 9 - Giữa Hai Thế Giới

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi nhanh chóng lên hot search.

Cũng nhờ sự việc lần này, xưởng thiết kế mới mở của tôi thu hút sự chú ý cực lớn.

Bà Trần chủ động kết bạn với tôi trên WeChat, hẹn gặp tại một quán cà phê.

Tôi xúc động đến mức bỏ hết công việc trong tay để đến gặp bà ngay lập tức.

Bà nhẹ nhàng nói với tôi, đã biết chuyện Lâm Thi Thi lấy trộm bản thiết kế của tôi.

“Cần tôi giúp không?”

Giọng bà ấy ấm áp, không hề có chút kệch cỡm hay ngạo mạn của giới nhà giàu.

Tôi mỉm cười, lắc đầu từ chối:

“Cảm ơn bà, bà Trần, nhưng chuyện này… tôi đã có kế hoạch riêng.”

Bà khẽ nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt nhìn tôi đầy hài lòng.

“Cô Diệp, tôi thật sự rất khâm phục dũng khí và bản lĩnh của cô.”

Nghe vậy, tôi chỉ có thể cười chua xót.

Nếu không bị ép đến đường cùng, ai lại muốn trở nên như vậy?

Tôi nhìn bà, nhẹ nhàng hỏi:

“Bà Trần, tại sao bà lại chọn giúp tôi?”

Bà hơi sững lại, ánh mắt dịu dàng như nước.

Nhưng tôi có cảm giác — bà đang nhìn xuyên qua tôi để nhìn về… một người khác.

11

Tạm biệt bà Trần xong, tôi quay lại xưởng làm việc.

Chưa được mấy phút, điện thoại của Tô Dật Thần đã gọi tới liên tục, không ngừng nghỉ.

Tôi cau mày, thẳng tay cúp máy.

Thế mà anh ta như mắc bệnh, cứ gọi mãi không thôi.

Tôi vừa chặn số, anh ta lập tức nhắn tin WeChat:

“Diệp Thanh Uyển, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Em đã hứa với tôi là sẽ lên tiếng làm rõ rồi cơ mà, giờ là sao hả?!”

Từng dòng trách móc tuôn ra khiến tôi buồn cười.

Tôi không tin anh ta không nhìn ra được — chuyện này rõ ràng là Lâm Thi Thi giở trò.

Nhanh chóng đến thứ Tư.

Những ngày này tôi bận tối mặt với xưởng mới, cũng lâu rồi chưa đến thăm em trai.

Sáng nay, khi tôi đang ăn sáng cùng em thì Tô Dật Thần mặt mày u ám đẩy cửa bước vào.

Thấy tôi điềm nhiên ăn uống, anh ta “rầm” một tiếng ném điện thoại xuống bàn.

Em trai tôi vốn đã không ưa gì anh ta, liền đứng bật dậy, nhìn chằm chằm với ánh mắt sắc như dao.

Tô Dật Thần lăn lộn thương trường bao năm, sao có thể bị ánh mắt đó dọa sợ.

Anh ta cười khẩy, đầy khinh bỉ:

“Hai chị em cô tính leo tận trời à?”

Tôi vỗ nhẹ tay em trai, ra hiệu ngồi xuống, rồi quay sang lạnh lùng nhìn anh ta:

“Đừng có đến đây mà điên loạn.”

Tôi cảm nhận rõ cơn giận của anh ta đã dâng đến đỉnh điểm.

“Chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.”

Tôi cười nhạt: “Còn gì để nói?”

Anh ta nhíu mày, ánh mắt dán chặt vào tôi:

“Chuyện trước kia tôi không truy cứu nữa, nhưng buổi tiệc thời trang Bala tối mai — em nhất định phải đi.”

Tôi khựng lại.

Trước giờ, những bữa tiệc như vậy anh ta đều chỉ dẫn Lâm Thi Thi theo.

Sao lần này lại bắt tôi đi?

Tô Dật Thần nghiến răng:

“Tôi sẽ bảo nhà thiết kế gửi váy tới, mai đừng đến trễ.”

Tôi im lặng, không từ chối.

Dù sao thì một sự kiện cấp cao thế này cũng là cơ hội tốt để mở rộng mối quan hệ.

Xưởng tôi mới thành lập, vẫn cần thêm đầu tư.

Lâm Thi Thi nghe nói tôi sẽ tháp tùng Tô Dật Thần đến bữa tiệc, tức đến tái mặt.

Lúc đến lớp học, cô ta lập tức tìm tôi gây sự:

“Diệp Thanh Uyển, đừng có mà đắc ý! Anh Dật Thần cho chị đi cùng chỉ vì tôi đang bệnh thôi.”

Tôi thậm chí còn chẳng buồn liếc cô ta, chỉ khẽ nhếch môi cười:

“Vậy thì cảm ơn cô đã nhường cơ hội tốt thế này cho tôi nhé.”

Câu nói khiến Lâm Thi Thi tức muốn nổ phổi, lập tức quay người nhắn tin mách lẻo với Tô Dật Thần.

Nhưng anh ta gần đây cũng đang phiền não chẳng kém, làm gì có tâm trí dỗ dành tiểu thư này nữa.

“Thi Thi, em có biết vì em làm loạn mà công ty anh tổn thất bao nhiêu không? Đừng vô lý nữa!”

Cô ta bị mắng xối xả, điện thoại còn bị dập máy thẳng mặt — tức đến tím tái.

Tôi và Sở Diêu Quang nhìn nhau, chỉ khẽ mỉm cười, lòng hả hê không nói nên lời.

Trong buổi tiệc, Tô Dật Thần nhận một giải thưởng gì đó, đặc biệt dẫn tôi lên sân khấu.

Anh ta ra vẻ lịch thiệp, còn cúi người nâng váy hộ tôi, tạo dáng “người chồng si tình” tiêu chuẩn.

Tôi cười khẩy, chẳng thèm quay đầu lại, lạnh lùng bước về phía trước.

Không phối hợp dù chỉ một chút với màn diễn giả tạo của anh ta.

Tô Dật Thần vẫn giữ vẻ mặt cười tươi, nhưng ghé sát tai tôi, nghiến răng ken két:

“Đang livestream đấy, phối hợp đi!”

Giọng nói đầy đe dọa.

Nói xong, anh ta còn quỳ một gối trước mặt tôi, ánh mắt sâu tình, đưa ra một chiếc hộp nhung.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)