Chương 7 - Giữa Cơn Mưa Lạnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

【Không chỉ chí mạng, đây là bạo kích, truy kích tận cùng.】

【Thẩm Thanh Hoài sao vậy, giờ không phải nên mặt sầm sì, bóp cổ nữ chính hỏi vì sao phản bội anh ta sao? Đứng đó mà tủi thân là sao?】

【Không phải bá tổng lạnh lùng à? Giờ cái người đứng trong gió như ông chồng tuyệt vọng kia là sao?】

Người trước mặt cố gắng đè nén cảm xúc.

Cố giữ thể diện.

Cổ họng nghẹn lại, chậm rãi trượt.

Khàn giọng mở miệng.

“Vậy… em chọn cậu ta?”

Giọng khàn đến mức nghe không ra.

Có phần không nhìn thấu người trước mặt.

Tôi cau mày, giữ im lặng.

Như thể rốt cuộc cũng không chịu nổi.

Lại như trách tôi khiến anh chịu tủi hờn lớn.

Đôi mắt đỏ nhẹ cúi xuống, nhìn tôi.

Giọng khàn nghẹn, cố làm ra vẻ lạnh nhạt.

Từng chữ một cứng rắn:

“Giang Ly, là em nói yêu anh trước.”

“Nếu em cũng từ 28 tuổi quay về, em phải biết, chúng ta đã kết hôn, chúng ta mới là người nên cùng nhau đi đến hết đời.”

“Cho nên, em muốn ở bên Giang Thăng, trừ khi, anh chết.”

Đôi mắt đỏ của Thẩm Thanh Hoài mang theo sự cố chấp gần như bệnh hoạn.

Nhưng, Giang Ly 28 tuổi là lừa anh.

Tôi cũng đang lừa anh.

Tôi căn bản chưa từng trọng sinh.

Tôi chỉ là cô gái 18 tuổi biết trước kịch bản.

Anh siết chặt cổ tay tôi.

Còn muốn nói tiếp.

Điện thoại bỗng rung lên.

Hiển thị cuộc gọi đến từ Mỹ.

Cuối cùng anh vẫn bắt máy.

Bốn phía yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng vọng nhỏ trong điện thoại.

Nghe không rõ.

Chỉ thấy sắc mặt Thẩm Thanh Hoài càng lúc càng nặng nề.

Chắc là chuyện rắc rối, giục anh sang đó.

Điện thoại cúp.

Anh nhìn tôi, tay nắm cổ tay càng chặt.

“Bên công ty con ở Mỹ có chút rắc rối, cần anh xử lý.”

“Có thể sẽ phải bận một thời gian dài, không thường xuyên đến gặp em được.”

Lúc rời đi.

Thẩm Thanh Hoài mím môi, nhìn tôi thật sâu.

Không biết là cảnh cáo tôi, hay tự an ủi mình.

Giọng cố chấp.

Vẫn lặp lại câu nói kia.

“Giang Ly, chúng ta là vợ chồng.”

Bình luận chấn động.

【Không phải nói lúc Thẩm Thanh Hoài quay về vẫn chưa yêu à??】

【Ai nói anh ta chỉ xem nữ chính là công cụ thế? Los Angeles cách An thị 11695 km, 16 tiếng bay, anh ta hận không được ngày nào cũng bay, coi Thái Bình Dương là cầu Ô Thước à, chỉ để canh vợ, bỏ bao nhiêu thời gian và sức lực đi cùng, vậy mà không yêu à!】

【Ai hiểu được! Cảm giác Giang Ly 18 tuổi hợp để dạy dỗ cún con hơn, nhất là cái kiểu kiêu ngạo như anh này.】

【Giang Ly 28 tuổi đã mất đi sự nhiệt huyết vì yêu, bị cuộc sống mài nhẵn, chỉ còn hướng về lợi ích. Giang Ly 18 tuổi thì khác, không sợ thua, không tin số phận, tin vào tương lai không giới hạn.】

Trong đêm, bóng lưng Thẩm Thanh Hoài khoác một tầng cô độc nhàn nhạt, dần dần nhòe đi.

Cuối cùng biến mất.

Tôi mím chặt môi, đứng yên một lúc.

Rồi quay người rời đi.

Ngày hôm sau Thẩm Thanh Hoài đi Mỹ.

Người nhà họ Giang tìm đến Giang Thăng.

Một quý bà khí chất lạnh lùng bước xuống từ xe đen.

Không nói một câu.

Chỉ nâng tay, tát cậu một cái.

Ánh mắt đầy giận dữ.

“Càn quấy!”

Đôi mắt rất giống Giang Thăng, liếc sang nhìn tôi.

Sự khinh miệt và chán ghét trong mắt bà rõ ràng.

Giang Thăng đứng thẳng đầy kiêu ngạo, nhưng sau khi nghe bà nói nhỏ bên tai mấy câu, cả người như mất hết sức lực mà cúi gập xuống.

Quay đầu lại, không nỡ nhìn tôi một cái.

Rồi theo bà lên xe.

Ba ngày sau.

Khi Giang Thăng xuất hiện trước mặt tôi lần nữa.

Cả người tiều tụy đi nhiều.

Trong mắt là mệt mỏi không thể che giấu.

Mái tóc vàng xõa xuống.

Ngay cả đôi mắt vốn luôn sáng rỡ cũng tối lại.

Nhưng khi nhìn thấy tôi, lại lóe lên chút ánh sáng.

Cậu vươn tay ra.

Cẩn trọng quan sát sắc mặt tôi.

Rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay lên đỉnh đầu, khẽ xoa.

Cười cong mắt.

Giọng nói vẫn dịu dàng, trong trẻo như nước.

Chỉ là nơi đuôi mắt hơi đỏ.

“Chẳng phải đã hẹn rồi sao?”

“Giang Ly, anh sẽ không thất hứa với em nữa.”

Tựa như chỉ là một đoạn chen ngang không đáng nhắc.

Tôi và Giang Thăng đều không nhắc lại chuyện hôm đó.

Cậu vẫn như mặt trời nhỏ xoay quanh tôi.

Muốn mang hết mọi ánh sáng ấm áp của thế gian đến trước mặt tôi.

Thẩm Thanh Hoài đúng như lời anh nói.

Không còn xuất hiện nữa.

Chỉ còn mấy tin nhắn hỏi han cố định mỗi ngày.

Từ bên kia đại dương gửi đến.

Ví dụ như “Học có mệt không?”, “Nhớ nghỉ ngơi.”, “Anh mua ít đồ bồi bổ, để trước cửa nhà em rồi, đừng bỏ đi.”

Tôi trả lời rất ít.

Còn anh thế nào, anh chưa từng nói.

Tôi cũng không hỏi.

Chỉ thỉnh thoảng, từ tin tài chính, có thể thấy bóng dáng anh bận đến xoay như chong chóng.

Trong ảnh phóng viên chụp, vẫn là dáng lưng luôn thẳng tắp và bình tĩnh khiến người ta an lòng.

Tai của Giang Thành hồi phục rất tốt.

Bác sĩ nói, có khả năng chữa khỏi.

Buổi tối.

Tôi ngồi trước bàn học xem lại lỗi sai.

Giang Thành mở cửa bước vào, nhẹ nhàng đặt ly sữa xuống bàn, rồi vỗ vai tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)