Chương 1 - Giọng Khóc Trong Màn Đêm

Tôi nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ.

Đầu dây bên kia là tiếng trẻ con nức nở:”Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa sao?”

“Con nhớ mẹ lắm.”

Tôi nghi ngờ là gọi nhầm số.

Nhưng ngay lúc đó, trước mắt tôi lại hiện ra hàng loạt dòng đạn bay:

【Sinh linh nhỏ thật kỳ diệu, cá nhỏ đã liên lạc được với mẹ rồi.】

【Nhưng sao lại liên hệ với nữ chính của mười năm trước?】

【Có thể thay đổi tương lai không đây?】

【Cảm giác như Tổng Giám đốc Cố đang lén khóc.】

【Hắn còn mặt mũi khóc à? Năm xưa yêu đóa bạch liên hoa, mặc kệ nữ chính chính là hắn ta mà.】

【Theo đuổi vợ thì tự chịu, sao lại để nữ chính vào lò hỏa táng thật vậy?】

【Lâm Vãn Chiêu quá thảm! Cố Hành quá tệ!】

Thật không may.

Tôi tên là Lâm Vãn Chiêu.Còn Cố Hành, chính là thanh mai trúc mã kiêm vị hôn phu của tôi.

1

Sau khi Tô Lạc Lạc xuất hiện, tôi và Cố Hành đã cãi nhau ba lần.

Lần đầu tiên, tôi khóc, nhốt Cố Hành bên ngoài phòng ngủ.

Anh ta đứng ngoài cửa điên cuồng giải thích:

“Vãn Chiêu, Tô Lạc Lạc chỉ mời riêng anh ăn một bữa để cảm ơn việc anh giúp cha cô ấy sắp xếp chuyên gia.”

“Cô ấy không có ý gì khác đâu!”

“Nếu em để tâm, anh thề sẽ không gặp cô ấy nữa!”

Lần thứ hai, tôi đóng gói đồ đạc của Cố Hành, ném thẳng ra ngoài cửa.

Cố Hành nhân lúc tôi bước ra, liền ôm chặt lấy tôi.

“Vãn Chiêu, Tô Lạc Lạc chỉ vì sợ bị đối phương trả thù nên mới nói dối rằng là bạn gái anh.”

“Anh và cô ấy thực sự không có gì cả.”

“Anh thề, sau này nhất định sẽ cắt đứt hoàn toàn với cô ấy.”

Hôm nay là lần thứ ba.

Tôi thấy trong điện thoại của Cố Hành có tin nhắn Tô Lạc Lạc gửi đến:

【Anh Cố, ngày mai em có buổi phỏng vấn.】

【Em không có kinh nghiệm, có thể nhờ anh xem giúp được không?】

【Anh cảm thấy bộ nào mặc sẽ hợp hơn?】

Có vẻ như chỉ đang hỏi ý kiến, nhưng ảnh lại xuất hiện tràn ngập trong khung chat, không hề báo trước.

Cô gái trong ảnh xinh xắn, nhẹ nhàng.

Trang điểm nhạt, tóc đuôi ngựa, đôi mắt to tròn.

Trong sáng như một đóa bách hợp.

Váy công sở ôm lấy vòng eo thon thả, tôn lên những đường cong quyến rũ.

Nhìn thôi cũng đủ khiến lòng tôi rối bời.

Tôi không nhịn được nữa, dùng luôn tài khoản Cố Hành trả lời:

【Em gái nhỏ, anh Cố đã có vị hôn thê rồi.】

【Những chiêu trò này, em nên dùng với người khác thì hơn.】

Ngay lập tức bên kia gửi đến một đoạn ghi âm, giọng nghẹn ngào xin lỗi:

“Chị ơi, xin lỗi, em không cố ý đâu…”

Lải nhải cả đống trong mấy đoạn ghi âm dài 60 giây.

Tôi lười nghe, trực tiếp chặn và xóa số.

Đúng lúc đó, Cố Hành vừa tắm xong bước ra, quấn mỗi chiếc khăn tắm lỏng lẻo.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn.

Nước chảy xuống từ khuôn mặt điển trai của anh, lướt qua chiếc cằm góc cạnh, nhỏ giọt trên cơ bụng săn chắc, rồi trượt xuống chỗ khiến người ta phải đỏ mặt.

Không lạ gì khi có người thèm khát anh ta.

Cố Hành bế tôi lên, quấn lấy nhau tới tận nửa đêm.

Sau khi kết thúc, anh ra ban công hút thuốc.

Còn tôi thì vừa chạm gối đã ngủ.

Trong lúc mơ màng, có ai đó lay vai tôi.

“Lâm Vãn Chiêu, em động vào điện thoại của anh à?”

Là giọng Cố Hành.

Dù chưa tỉnh hẳn, tôi vẫn nhận ra mỗi từ anh thốt ra đều tràn đầy giận dữ.

Tôi mệt đến mức gật đầu cũng khó khăn.

Cố Hành vẫn truy hỏi:

“Em xóa Tô Lạc Lạc rồi?”

Tôi khẽ đáp: “Ừm.”

Giọng Cố Hành lập tức lớn hơn mấy phần:

“Lâm Vãn Chiêu! Đó là quyền tự do kết bạn của anh!”

Không muốn nghe!

Buồn ngủ chết đi được!

Tại sao phải nói về một người không liên quan vào lúc này chứ?

Tôi lười nhác chui vào chăn, lẩm bẩm:

“Xóa thì xóa.”

“Em là vị hôn thê của anh.”

“Chẳng lẽ đến quyền xóa một con trà xanh cũng không có?”

Câu này chọc điên Cố Hành.

Tiếng đồ đạc đập xuống đất khiến tôi choàng tỉnh.

Mở mắt ra, tôi thấy Cố Hành đang trợn mắt, trừng trừng nhìn tôi.

“Lâm! Vãn! Chiêu! Em quản tôi cũng quá bá đạo rồi đấy!”

“Từ nhỏ đến lớn, em lúc nào cũng quản tôi! Em không thấy mệt à?!”

Rõ ràng giây trước còn ân ái nồng nàn trên giường.

Giây sau đã bắt đầu mắng mỏ tổn thương người khác.

Chúng tôi cãi vã ngày càng dữ dội.

Tôi tức quá, vung tay tát thẳng vào mặt Cố Hành.

Cái tát vang lên, không khí như đông cứng trong giây lát.

Tôi là người phản ứng lại đầu tiên, biết đánh người là không đúng, nhưng vẫn cố chấp, nghẹn ngào cãi lại:

“Chúng ta có hôn ước từ nhỏ, tôi quản anh là lẽ đương nhiên!”

Tim tôi đập thình thịch.

Tôi thấy Cố Hành nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay phải.

Đó là dấu hiệu anh ta sắp bùng nổ.

Quả nhiên, Cố Hành đá đổ đồ trên bàn trang điểm.

Tôi sợ hãi co mình lại trong góc.

Cuối cùng, giữa đống đổ nát, Cố Hành lạnh lùng nói:

“Lâm Vãn Chiêu! Làm gì có ai chua ngoa như cô!”

“Chút dịu dàng như Tô Lạc Lạc cũng không có!”

“Ông đây thà rằng năm đó chọn Tô Lạc Lạc còn hơn!”

Nói xong, anh ta bỏ đi.

Cả đêm không về.

2.

Ba ngày trôi qua Cố Hành vẫn chưa quay lại.

Tôi nghĩ, có lẽ cả hai chúng tôi đều cần thời gian để bình tĩnh.

Chúng tôi không phải đôi yêu nhau bình thường.

Đằng sau còn là lợi ích của hai gia tộc gắn kết.

Chúng tôi nhất định phải kết hôn.

Tôi biết, trong những cuộc hôn nhân thương mại, đôi bên vốn chẳng yêu thương gì, mạnh ai nấy chơi.

Nhưng tôi từng nghĩ, tôi và Cố Hành khác biệt.

Chúng tôi lớn lên bên nhau, có tình cảm.

Anh ấy cũng từng hứa hẹn một đời một kiếp.

Yêu nhau thì tránh sao khỏi cãi vã.

Cãi nhau rồi, đôi khi cũng lỡ lời.

Tôi ngồi trước bậu cửa sổ, tự dỗ dành bản thân.

Điện thoại bất chợt rung liên tục.

Tôi bắt máy, là một số lạ.

Đầu dây bên kia là tiếng một đứa trẻ, giọng ngọng nghịu không rõ:

“Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa sao?”

“Con nhớ mẹ lắm.”

Tôi sững người.

Dù từ năm mười chín tuổi tôi đã sống chung với Cố Hành suốt năm năm.

Nhưng chưa từng có con.

Chắc là gọi nhầm số rồi.

Tôi cố gắng nhẹ nhàng giải thích với đứa trẻ đầu dây bên kia:

“Bé yêu, con gọi nhầm số rồi.”

Nghe vậy, đứa trẻ bên kia lại càng khóc dữ dội hơn:

“Không nhầm đâu.”

“Là giọng của mẹ mà.”

“Mẹ ơi, có phải mẹ vẫn còn giận ba không?”

“Con cũng ghét ba.”

“Mẹ đừng bỏ con lại một mình được không? Mẹ mang con theo với…”

Tiếng khóc của đứa nhỏ nghẹn ngào thê lương.

Tôi không sao tả nổi cảm giác nặng trĩu trong lòng.

Nhưng ngay lúc đó, trước mắt tôi lại trôi qua một hàng đạn bay:

【Sinh linh nhỏ thật kỳ diệu, cá nhỏ đã liên lạc được với mẹ rồi.】

【Nhưng sao lại liên hệ với nữ chính mười năm trước?】

【Có thể thay đổi tương lai không đây?】

【Cảm giác như Tổng Giám đốc Cố đang âm thầm khóc.】

【Tên cặn bã ấy còn mặt mũi khóc à? Năm xưa yêu đóa bạch liên hoa, mặc kệ nữ chính không phải chính hắn ta sao?】

【Theo đuổi vợ thì chịu thôi, sao để nữ chính thật sự vào lò thiêu vậy?】

【Lâm Vãn Chiêu thật thảm! Cố Hành đúng là cặn bã!】

Cái gì với cái gì vậy?

Đạn bay vẫn chưa dừng:

【Ước gì bé cá nhỏ có thể nhắc nhở mẹ mình sớm hơn.】

【Tên cặn bã Cố Hành bây giờ không phải ở đâu tự ngẫm lại đâu! Hắn đang tìm an ủi bên Tô Lạc Lạc đấy!】

Tôi còn đang định kiểm tra xem sao, thì thêm một dòng đạn nữa nhảy ra:

【Cái kịch bản chết tiệt gì vậy? Sống chung năm năm không có thai, vậy mà một tháng trước khi cãi nhau lớn, do dùng miệng xé bao nên vô tình làm rách! Kết quả mang thai ngoài ý muốn, buộc phải cưới!】

Từ khóa “mười năm trước” vụt lóe lên trong đầu tôi.

Nếu bây giờ mang thai, thì mười năm sau, con mới chín tuổi, sao bây giờ lại có giọng nói như vậy?

Không đúng.

Tôi muốn hỏi thêm, nhưng chẳng hiểu sao điện thoại lại ngắt.

Đạn bay lập tức giúp tôi giải đáp:

【Tại sao lại ngắt máy!!! Mấu chốt còn chưa nói mà!!!】

【Ủa, tôi mới vào, mấu chốt gì vậy?】

【Là sau khi kết hôn, con trà xanh Tô Lạc Lạc thuê người đâm nữ chính sảy thai. Nữ chính mất con, trở nên bất an lo lắng, còn nam chính thì chán ghét cô ấy suốt ngày khóc lóc, rồi lại ngả vào lòng Tô Lạc Lạc.】

【Nếu nữ chính sớm nhận ra, có lẽ bé cá nhỏ đã được gặp mẹ sớm hơn rồi.】

3

Sau khi cuộc gọi ngắt, đạn bay cũng biến mất trong vòng nửa tiếng.

Tôi khẽ chạm vào bụng mình, nơi vẫn còn phẳng lì.

Bàng hoàng nhận ra, nơi đó đang thai nghén một sinh linh mới.

Nhưng việc cấp bách bây giờ, là phải xác nhận xem Cố Hành đang ở đâu.

Chỉ có vậy mới biết những lời đạn bay nói có thật không.

Sau khi dò hỏi nhiều nguồn.

Tôi đứng trước một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô thuộc sở hữu của Cố Hành.

Bên trong, tiếng cười đùa hỗn loạn của anh ta và Tô Lạc Lạc vang ra.

Giọng con gái mềm mại như tẩm mật, vô tình lả lơi:

“Anh Cố, động tác thế không đúng rồi, tập yoga thì phải uyển chuyển mới được.”

Một tiếng thở nhẹ từ cô ta khiến người nghe dựng hết tóc gáy.

Cố Hành bật cười khẽ:

“Mệt rồi sao?” Có lẽ nhận được sự hưởng ứng của Tô Lạc Lạc, anh ta hỏi tiếp, “Vậy phải làm sao mới đúng? Em gái tốt bụng chỉ dạy tận tay cho anh đi?”

Tô Lạc Lạc làm nũng:

“Không thèm đâu, anh có vị hôn thê rồi, dữ lắm.”

Buồn nôn.

Tôi siết chặt tay, suýt chút nữa định xông vào.

Nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, lặng lẽ nghe cho hết những gì Cố Hành nói.

Tôi muốn biết thái độ thật sự của anh ta.

Không rõ là may mắn hay đau đớn.

Giọng nói riêng biệt của Cố Hành thốt ra những lời khiến máu tôi đông cứng:

“Đừng nhắc tới con sư tử cái đó nữa. Nếu không phải bà nội yêu cầu muốn tôi cưới nó để kế thừa gia nghiệp, tôi đời nào thèm dính líu?”

“Nào, chúng ta làm động tác tiếp theo…”

Tiếng cười trộn lẫn trong gió.

Ký ức cũng tan vào gió.

Hồi nhỏ, Cố Hành đâu có như thế.

Khi đó, anh ta tươi sáng, phóng khoáng, tôn trọng phụ nữ.

Anh ta từng dạy dỗ kẻ lưu manh lén chụp lén các bạn gái.

Từng đứng trên bục diễn thuyết, cổ vũ mỗi cô gái phải có linh hồn độc lập tự chủ.

Từng liều mạng đàm phán với bọn bắt cóc, cứu tôi ra ngoài.

Từ khi nào bắt đầu thối nát thế này?

Tôi không nhớ nổi.

Có thể là từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh ta bắt đầu tụ tập cùng đám bạn xấu, bình phẩm thân thể phụ nữ.

Hoặc khi anh ta bắt đầu công khai ủng hộ những luận điệu đổ lỗi cho nạn nhân.

Hoặc là từ những góc khuất mà tôi không nhìn thấy.

Thối rữa.

Tôi từng vì vậy mà tức giận, nổi giận.

Cố Hành từng dỗ dành tôi.

Nói sẽ thay đổi.

Nhưng có vẻ, chưa từng thực sự thay đổi.

Anh ta đã không còn là Cố Hành mà tôi từng quen biết nữa.

Đọc tiếp