Chương 5 - Giới Hạn Cuối Cùng
“Thứ hai, về đối thủ A, điểm mạnh lớn nhất của họ không nằm ở công nghệ, mà ở việc xây dựng cảm giác gắn bó của người dùng. Ở đây tôi có một phân tích hành vi người dùng cốt cán trong cộng đồng của họ, có thể thấy rằng…”
“Thứ ba, và cũng là điểm quan trọng nhất: vấn đề kiểm soát chi phí. Vấn đề về tính toán mà Lý Tĩnh vừa đề cập đúng là tồn tại nhưng không phải không có giải pháp. Tôi đã thiết kế một mô hình phân bổ tài nguyên động, có thể giảm chi phí tính toán vào giờ cao điểm ít nhất 30% mà vẫn đảm bảo trải nghiệm người dùng.”
Tôi trình bày mạch lạc, từng luận điểm, từng dữ liệu trong báo cáo đều là điều Lý Tĩnh chưa từng nghe thấy.
Phân tích của tôi chạm đúng vào lõi dự án, logic chặt chẽ, số liệu đầy đủ, đồng thời đưa ra các giải pháp cụ thể và khả thi.
Giám đốc không tự chủ được mà nghiêng người về phía trước, ánh mắt ngày càng sáng lên, bắt đầu gật đầu liên tục, thậm chí còn rút sổ ra ghi chép.
Trên gương mặt Vương Dương lần đầu tiên hiện rõ vẻ tán thưởng.
Tiêu điểm của cả phòng họp, từ chỗ Lý Tĩnh, hoàn toàn chuyển sang tôi.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt mà Lý Tĩnh đang nhìn tôi — trong đó ngập tràn sự kinh ngạc, phẫn nộ và không thể tin nổi.
Sắc mặt cô ta từ đỏ chuyển sang trắng, rồi từ trắng sang xanh cuối cùng tái nhợt như tro tàn.
Sân khấu rực rỡ mà cô ta dày công dựng lên, trước thực lực sắc bén của tôi, trong tích tắc sụp đổ thành đống hoang tàn.
Báo cáo kết thúc, giám đốc là người đầu tiên vỗ tay.
“Rất tốt, rất rất tốt! Trương Vi, bản báo cáo này của cô có chiều sâu và giá trị cực kỳ cao!”
Trong tiếng vỗ tay vang lên, tôi bình thản bước xuống bục, trở lại chỗ ngồi.
Tôi không thèm nhìn Lý Tĩnh thêm một lần nào nữa.
Tôi biết, ván này, tôi đã thắng.
06
Sự mất mặt nghiêm trọng trong buổi họp báo cáo đã khiến Lý Tĩnh hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang.
Ánh mắt cô ta nhìn tôi, không còn là ghen tỵ và tính toán, mà là oán độc và thù hận không chút che giấu.
Cô ta giống như một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối, lúc nào cũng có thể tung ra đòn chí mạng.
Tôi tưởng rằng sự trả thù của cô ta chỉ giới hạn trong phạm vi công việc, nhưng tôi đã đánh giá quá thấp sự độc ác của cô ta.
Cô ta bắt đầu thò tay đen ra cả đời sống riêng của tôi.
Chiều cuối tuần, tôi đang dọn dẹp nhà cửa thì chuông cửa bất ngờ bị ấn liên tục, gấp gáp.
Tôi nhìn qua mắt mèo, thấy đứng ngoài cửa là hai người mặc đồng phục nhân viên tổ dân phố và một quản lý khu vực, gương mặt ai cũng nghiêm nghị.
Tôi chột dạ, mở cửa.
“Chào cô, có phải là cô Trương Vi không?” Một cô trung niên đứng đầu cất tiếng hỏi.
“Vâng, là tôi. Có chuyện gì vậy ạ?”
“Chúng tôi nhận được phản ánh từ cư dân rằng chỗ cô là nhà cho thuê tập thể, và thường xuyên gây ồn ào về đêm, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc nghỉ ngơi của hàng xóm. Chúng tôi cần vào kiểm tra thực tế.”
Giọng cô ta rất cứng rắn.
Nhà cho thuê tập thể? Gây ồn ào?
Tôi sững người.
Tôi sống một mình ở đây, sinh hoạt rất điều độ, làm sao mà gây ồn ào cho ai được?
“Cô ơi, chắc chắn có sự hiểu lầm gì đó rồi ạ, tôi lúc nào cũng chỉ sống một mình.” Tôi vội vàng giải thích.
“Có phải hiểu lầm hay không, vào trong xem là biết ngay.”
Họ không để tôi nói thêm, cứ thế đi thẳng vào nhà.
Đây là căn hộ một phòng ngủ một phòng khách tiêu chuẩn, ngoài chiếc giường của tôi thì không còn bất kỳ chỗ ngủ nào khác.
Nhà cửa sạch sẽ gọn gàng, hoàn toàn không có dấu hiệu gì của việc cho thuê tập thể.
Họ đi một vòng quanh nhà, lại hỏi tôi đủ điều, cuối cùng cũng xác nhận đây đúng là một sự hiểu nhầm.
“Xem ra là có người cố tình báo cáo sai.” Quản lý khu vực kết luận.
“Xin lỗi nhé, cô gái, đã làm phiền rồi.”
Sắc mặt của cô nhân viên tổ dân phố dịu đi đôi chút, nhưng giọng nói thì không có lấy một chút áy náy thật lòng.
Tiễn họ đi, tôi đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa, một cơn nhục nhã và tức giận dâng trào khắp người.
Dù cuối cùng sự thật được làm rõ, nhưng việc bị kéo cả một nhóm người đến nhà “kiểm tra”, ánh mắt khác thường của hàng xóm xung quanh, tất cả đều như những cây kim đâm vào tôi đau điếng.
Là ai?
Ai mà độc ác đến vậy, dùng thủ đoạn bẩn thỉu thế này để quấy nhiễu tôi?
Một cái tên lập tức bật ra trong đầu tôi — Lý Tĩnh.
Ngoài cô ta ra, tôi không nghĩ được bất kỳ ai có lý do để làm chuyện này.
Cơ thể tôi vì phẫn nộ mà khẽ run rẩy.
Không được, chuyện này không thể cho qua.
Tôi thay đồ, lập tức xuống tầng đến ban quản lý của khu chung cư.
Tôi trình bày toàn bộ sự việc, yêu cầu được xem camera giám sát ở cửa tòa nhà thời điểm xảy ra cuộc gọi “báo cáo” kia.
Ban đầu nhân viên còn do dự, nhưng trước sự kiên quyết của tôi, cuối cùng họ cũng đồng ý mở đoạn video giám sát đúng thời gian đó.
Tôi dán mắt vào màn hình, tua ngược thời gian về đúng lúc phía tổ dân phố nói có người gọi đến.
Rất nhanh, một bóng người lén lút xuất hiện trong khung hình.
Người đó đội mũ, đeo khẩu trang, quấn kín người, đứng ở một góc chết của camera, đang giơ điện thoại lên gọi.
Dù hình ảnh mờ mịt, không thấy rõ mặt,
nhưng dáng người đó, chiếc áo khoác màu be đó, và đôi giày thể thao phiên bản giới hạn mà tôi đã thấy không dưới vài lần…
Chính là Lý Tĩnh!
Tôi tuyệt đối không thể nhận nhầm!
Một luồng lạnh buốt từ lòng bàn chân dội thẳng lên đỉnh đầu.
Toàn thân tôi như đông cứng lại trong chớp mắt.
Thì ra, ác ý của một con người thật sự có thể không đáy đến thế.
Cô ta không chỉ muốn phá hoại tôi trong công việc, mà còn muốn khiến tôi sống không yên trong cuộc sống thường nhật.
Cô ta muốn hủy hoại tôi hoàn toàn, muốn tôi thân bại danh liệt.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng người mờ nhòe trong camera, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng hoàn toàn không cảm thấy đau.
Tôi từng nghĩ, chỉ cần tôi dùng thực lực phản công trong công việc, là đủ để chặn đứng những mưu mô của cô ta.