Chương 4 - Gió Nam Hiểu Lòng Ta

Phần 4.

ੈ✩‧₊˚

8.

Nghe những người khác nói, Tô Thanh đang sống sờ sờ bị công chúa lựa chọn rút hết m/á/u.

Ta tận mắt nhìn thấy cha nương của Tô Thanh quỳ gối bên cạnh thi thể của nàng khóc nấc lên.

Ta từng nghe Tô Thanh nhắc đến, trong nhà nàng ấy đông anh em, nàng ấy tới đây làm việc là vì lương ở phủ công chúa rất cao.

Quản gia chướng mắt móc ra một túi ngân lượng ném xuống đất, sau đó xoay người đóng chặt cửa lại.

Mấy ngày trước, nàng ấy còn nói với ta, chừng một năm nữa nàng ấy sẽ xuất giá gả cho người khác.

Mấy ngày sau đó, ta nghe được tin trong phủ tướng quân đã đánh ch/ế/t một thị nữ.

Nghe đồn thị nữ kia muốn câu dẫn chủ tử nên muốn hạ dược chủ tử, sau khi bị phát hiện nên bị đánh cho đến ch/ế/t, sau đó ném ra ngoài phủ.

Chu ma ma đến, xin nghỉ việc về quê.

Công chúa An Lạc rất tức giận, đập vỡ vô số bình hoa.

“Đúng là một kẻ vô dụng, có chút việc nhỏ cũng làm không xong!”

Nàng ta biết rõ trong lúc nhất thời sẽ không thể sắp xếp người đi vào trong phủ tướng quân nữa, thế là ngày ngày lại lấy việc đánh đập hành hạ thị nữ làm trò vui.

“Sắp tới chính là tiệc sinh thần của bổn cung, bổn cung phải đến gặp Bệ hạ xin một khoản bạc lớn để lo liệu cho tiệc sinh thần thật chu toàn.”

Công chúa An Lạc đã tìm được cơ hội, còn muốn mời Tần tướng quân đến phủ.

Nhưng không ngờ khi nàng ta vào cung cầu kiến Hoàng đế, Hoàng đế lại cáo bệnh không gặp nàng ta.

Công chúa An Lạc chưa từng chịu nỗi ấm ức này, nàng ta trở về phủ liền bắt đầu giận cá chém thớt.

Nàng ta cầm roi da lên, đánh vào đám nam sủng trước mặt.

“Đám nam nhân các ngươi đều kém xa Tần đại tướng quân.”

“Dựa vào cái gì mà con ả Tiêu Nguyệt Nguyên kia lại là nữ nhân tôn quý nhất Đại Nguyên?”

“Bổn cung không phục, bổn cung nhất định phải trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Nguyên.”

Ba ngày liên tiếp cầu kiến, nàng ta đều bị Hoàng đế lạnh nhạt không tiếp.

Ta nghe thấy trong cung truyền tin tức đến.

Sau khi Hoàng đế biết được An Lạc bỏ thuốc khiến cả hậu cung của hắn không ai có thể sinh con, Hoàng đế giận dữ, muốn hạ chỉ trừng phạt An Lạc, nhưng Hoàng hậu nương nương đã ngăn lại.

Hoàng hậu nhắc đến việc An Lạc dường như có lòng mưu phản, bảo Hoàng để khoan hay rút dây động rừng, phải vây cánh hốt hết một mẻ phe đảng của công chúa An Lạc.

Tuy rằng Hoàng đế không tin An Lạc sẽ làm phản, nhưng trong lòng vẫn tồn đọng hoài nghi.

Suy cho cùng những việc làm của An Lạc quá hoang đường, dám bỏ thuốc cho hậu cung của hắn, hại hắn suốt bao nhiêu năm nay chẳng có nổi mụn con.

Suýt chút hắn còn tưởng mình có vấn đề

Ta nhắc nhở Hoàng hậu, lúc này vẫn chưa thể làm An Lạc sinh nghi, nếu muốn diệt nàng ta, trước hết phải khiến nàng ta điên cuồng lên.

Ngày hôm sau, Hoàng đế đã triệu An Lạc vào cung.

Lúc trở về phủ, nàng ta lại mang thêm mấy hộp vàng bạc châu báu Hoàng thượng ban thưởng cho.

Nàng ta đắc ý nói:

“Ta biết ngay Bệ hạ sẽ không bỏ mặc ta.”

Trèo cao thì ngã mới đau.

Công chúa An Lạc cực kỳ xa xỉ, nàng ta trùng tu lại khắp mọi nơi trong phủ.

Nói rằng phủ công chúa phải lộng lẫy hơn cung của Hoàng hậu mới được.

Nàng ta tiêu tốn mấy vạn lượng bạc chỉ vì muốn cạnh tranh với Hoàng hậu.

Vào ngày diễn ra tiệc sinh thần, Hoàng đế và Hoàng hậu đích thân tới dự, cho công chúa An Lạc đủ thể diện.

Nhưng nàng ta lại ngồi ở ghế chủ vị.

Ngày ngày ta ở bên tai nàng ta ca tụng nàng ta mới là nữ nhân tôn quý nhất Đại Nguyên, giờ đây nàng ta không muốn che đậy nữa.

“Bệ hạ không dễ gì mới tới phủ của An Lạc một chuyến, An Lạc cũng muốn thử xem mùi vị chủ nhân mở tiệc chiêu đãi khách là như thế nào.”

Công chúa An Lạc trang điểm rất đẹp, trên người khoác váy áo màu vàng, trên đầu cài trâm hình phượng.

Mà trâm cài phượng hoàng chỉ có Hoàng hậu mới được sử dụng.

Không hề hiểu rõ cấp bậc lễ nghĩa.

Nàng ta không nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Hoàng đế và Hoàng hậu mà chỉ mãi lo liếc mắt đưa tình với Tần tướng quân, đắm chìm trong cảnh ca múa hát mừng trong bữa tiệc.

Yến tiệc diễn ra được một nửa, Tiêu Minh - đệ đệ ruột của Hoàng hậu, ngự tiền thị vệ của Hoàng đế đã dẫn quân xông vào.

“Các ngươi làm gì vậy?”

Công chúa An Lạc giận dữ gào lên.

“Bệ hạ, đây là chứng cứ phạm tội lục soát được từ trong phòng ngủ của công chúa An Lạc.”

Tiêu Minh mang một phong thư đưa đến trước mặt Hoàng đế.

Ta phát hiện ra công chúa cách vài ngày sẽ viết thư, thế là ta để ý nhiều hơn.

Chu ma ma nhắc ta rằng dưới gầm giường của công chúa có một ngăn bí mật.

Trước đây Chu ma ma cực kỳ trung thành với công chúa, nhưng kể từ sau khi con gái bà ta ch/ế/t thảm, mọi thứ đã thay đổi.

Thay vào đó, bà ta càng thân thiết với ta hơn, thường trò chuyện với ta.

Bà ta giả vờ bất cẩn tiết lộ một vài bí mật của công chúa An Lạc.

Ta biết, bà ta cũng muốn báo thù.

Thế là ta nhắc Hoàng hậu chú ý dưới gầm giường nàng ta.

Hoàng đế nhìn thấy bức thư mưu phản do An Lạc viết ra, hắn nổi trận lôi đình.

Trong thư viết:

“Hoàng đế không có năng lực bằng ta, hắn có thể làm Hoàng đế, vì sao ta không thể? Năm đó nếu như không nhờ ta nâng đỡ hắn, hắn có được ngày hôm nay sao? Ta thấy Tần tướng quân nắm giữ binh mã, là một nhân tài hữu dụng, nếu như hắn có thể gia nhập vào phe ta, ta sẽ có thể nhanh chóng hành động.”

Hoàng đế đập tay xuống bàn rống giận:

“An Lạc, ta đối xử với ngươi không tệ, vì sao ngươi cứ muốn ngồi vào vị trí của ta?”

Công chúa An Lạc vẫn còn đang sửng sờ phản ứng lại:

“Bệ hạ, ta không có! Bệ hạ, là Tiêu thị đổ oan cho ta!”

Nàng ta sợ tới mức chảy nước mắt, đúng thật là lê hoa đái vũ, đến ta nhìn cũng thấy thương.

Hoàng đế hỏi tiếp:

“Đổ oan cho ngươi? Tức cơ hoàn mà Hoàng hậu và các phi tần trong hậu cung sử dụng có phải là ngươi tặng vào trong cung hay không”

“Sao ngươi biết được? Không thể, ngươi không thể nào biết được đâu…”

Công chúa An Lạc quay đầu nhìn về phía ta:

“Trịnh Ý, có phải con tiện nhân nhà ngươi phản bội ta hay không? Nhất định là ngươi, người bổn cung tin tưởng nhất chính là ngươi!”

Công chúa An Lạc như phát điên muốn nhào về phía ta.

Tiêu Minh bước tới ngăn cản nàng ta lại.

“Bắt giữ công chúa nhốt vào thiên lao, mọi việc sẽ do Đại Lý Tự đến điều tra vụ án.”

Hoàng đế nói xong câu này liền nhắm hai mắt lại.

Thiếu khanh của Đại Lý Tự là môn sinh của Tiêu thị, lần này cuối cùng Hoàng đế cũng đã hạ quyết tâm quyết định trị tội An Lạc.

Ta biết, hắn cũng sẽ đau lòng, dẫu sao thì đó cũng là tỷ tỷ ruột thịt mà hắn đã nương tựa từ nhỏ đến lớn.

Vào thời niên thiếu của hắn, An Lạc đã mang đến cho hắn ấm áp và giúp đỡ hắn.

Nhưng giờ đây, sự việc vẫn đi đến bước đường này.

9.

“Tiêu Nguyệt Nguyên, ta muốn gi/ế/t ch/ế/t ngươi, ta nhất định sẽ gi/ế/t ch/ế/t ngươi! Ta mới là nữ nhân tôn quý nhất Đại Nguyên! Ha ha ha…”

Công chúa An Lạc đầu tóc rối loạn, lúc bị kéo đi còn dõng dạc hô to.

Hoàng hậu rúc vào trong lòng Hoàng đế khóc thút thít.

Trong đôi mắt của Hoàng đế đầy vẻ tiếc hận, dù sao cũng là do sự phóng túng và thờ ơ của hắn nên mới khiến Hoàng hậu cả đời không thể có con.

Khi mọi việc kết thúc, Hoàng hậu đích thân đi cầu xin Hoàng đế để ta vào cung hầu hạ nàng.

Trong điện Trường Xuân, ánh nến đong đưa, Hoàng hậu nghẹn ngào cầu xin Hoàng đế:

“Bệ hạ, nếu không có A Ý lên tiếng nhắc nhở, có lẽ cả đời này thần thiếp cũng không thể phát hiện ra lý do vì sao thần thiếp không thể mang thai.”

“Nếu như không có A Ý thông minh lanh lợi, chúng ta cũng sẽ không phát hiện ra An Lạc đang có ý mưu phản.”

“Huống hồ với y thuật của A Ý, có lẽ còn có thể trị khỏi chứng không hoài thai của thần thiếp.”

Hoàng đế cho rằng ta không rõ lai lịch, vốn không muốn Hoàng hậu giữ ta lại.

Nhưng thấy Hoàng hậu khóc nức nở cầu xin, cuối cùng hắn vẫn mềm lòng.

“Vậy giữ lại nàng ta.”

Hoàng đế ôm lấy Hoàng hậu, cất giọng an ủi:

“Chúng ta nhất định sẽ có thể sinh ra đích tử.”

Hoàng hậu là người vợ cưới về sau khi Hoàng đế đăng cơ.

Hai đứa con trai trước kia đều do thị nữ trong phủ sinh ra, gia thế cũng không tốt.

Hoàng đế nói với ta:

“Ngươi nhất định phải chăm sóc Nguyệt Nguyên cẩn thận.”

Ta cúi đầu đồng ý.

Vài ngày sau, tội ác của công chúa đã bị tra ra toàn bộ.

“Công chúa An Lạc hại ch/ế/t thiếu nữ vô tội, mỗi tháng đều sẽ gi/ế/t vài trinh nữ, tắm m/á/u tươi của họ.”

“Công chúa An Lạc ngược đãi thị nữ, mỗi năm trong phủ có đến vô số thị nữ qua đời.”

“Công chúa An Lạc hoành hành ngang ngược, ở trong Kinh Thành, ai dám chọc giận nàng ta không vui đều sẽ ch/ế/t.”

“Phò mã của công chúa An Lạc là do nàng ta hạ độc gi/ế/t ch/ế/t.”

“Nhiều năm trước đây, Thám hoa mới nhậm chức cũng bị công chúa hành hạ đến ch/ế/t.”

Mỗi một sự việc đều là m/á/u và nước mắt của người khác.

Hoàng đế nhắm mắt lại nói:

“Tước bỏ phong hào công chúa An Lạc, giáng xuống làm thường dân, nhốt vào thiên lao, trọng binh canh gác, vĩnh viễn không được ra ngoài.”

“Còn về đám thủ hạ của công chúa, gi/ế/t hết toàn bộ.”

Việc tới nước này mà Hoàng đế vẫn chưa gi/ế/t nàng ta, đủ để thấy tình sâu nghĩa nặng đến nhường nào.

Nhưng như vậy cũng hay, ch/ế/t trong tay Hoàng đế so ra vẫn còn quá hời cho nàng ta.

Nợ m/á/u phải trả bằng m/á/u, ta muốn khiến cho nàng ta đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh.

10.

Được Hoàng hậu cho phép, binh lính canh gác đã mở cửa cho ta đi vào thiên lao.

Ta vuốt ve chiếc vòng ngọc đeo trên tay, nó đang nóng lên.

Ta bước từng bước đến trước mặt công chúa An Lạc.

Lúc này nàng ta vẫn còn giữ dung mạo đẹp đẽ, quả nhiên, cho dù có phải vào nhà lao, người khác cũng chẳng dám đối đãi tệ bạc với nàng ta.

Nói không chừng một ngày nào đó, Hoàng đế mềm lòng sẽ thả nàng ta ra ngoài.

Cách lớp song sắt, công chúa An Lạc nhìn ta, nở nụ cười khinh miệt:

“Ngươi cho rằng làm như vậy Hoàng đế sẽ gi/ế/t ta sao?”

“Nực cười, bổn cung chính là người ch/é/m gi/ế/t mở đường, đưa hắn lên Hoàng vị.”

“Ngay cả ca ca ruột thịt, ta cũng sẵn lòng gi/ế/t vì hắn.”

Nhị hoàng tử đương triều bị nàng ta gi/ế/t ch/ế/t rồi sao?

“Ngươi giúp Hoàng đế không phải vì ngươi yêu thương hắn thế nào, mà bởi vì tính tình hắn yếu đuối dễ nắm trong lòng bàn tay, chứ không phải người có năng lực xuất chúng như Nhị hoàng tử.”

“Ta nghe Chu ma ma nói, nhiều năm trước Nhị hoàng tử đã từng khuyên ngươi, nhưng ngươi không nghe, ngược lại còn hận hắn nên mới quay đầu nâng đỡ đệ đệ ngươi.”

An Lạc cười nhạo:

“Vậy thì sao? Chỉ dựa vào việc ta từng giúp đỡ hắn, hắn sẽ không gi/ế/t ta. Ta hiểu rõ đệ đệ ta nhất, ngày thường ngay cả con thỏ hắn còn không nỡ ra tay.”

“Con ả Chu ma ma ma thật sự vô dụng, lại bị ngươi lừa cho một vố.”

“Nhưng bổn cung rất tò mò, vì sao ngươi phải giúp đỡ Tiêu thị, chẳng lẽ ngươi là người của Hoàng hậu?”

Ta lên tiếng đáp lời:

“Ta không phải là người của ai cả, nếu muốn nói đến thù hận của hai ta, vậy thì quá xa xôi, ta chẳng qua chỉ là một trong hàng nghìn hàng vạn người muốn giết chết ngươi.”

“Còn Chu ma ma, bà ta đã ở bên cạnh hầu hạ ngươi từ khi ngươi còn nhỏ, nhưng ngươi lại đưa con gái của bà ta đến phủ tướng quân, làm sao bà ta có thể không oán hận được đây?”

“Ha ha ha! Nhưng ta vẫn sống đấy thôi!”

Công chúa An Lạc bật cười điên cười điên cuồng, nói:

“Ta cho Chu Cầm biết bao nhiêu lợi ích, chẳng qua chỉ hy sinh một đứa con gái của bà ta vậy mà đã hận ta, uổng công ngày thường ta đối xử tốt với bà ta.”

Vòng ngọc trên cổ tay ta càng lúc càng nóng lên.

Ta nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, lên tiếng hỏi:

“An Lạc, ngươi có còn nhớ nhiều năm trước có một bà lão bị ngươi đánh đến ch/ế/t ở giữa đường phố không?”

“Số người bị ta đánh chết quá nhiều, vì sao ta phải nhớ?”

An Lạc bật cười chế giễu.

“Đối với ngươi, mạng người không đáng nhắc đến như vậy sao?”

“Ta là công chúa hoàng thất, mạng của dân chúng vốn chẳng đáng giá, chọc đến ta đều phải chết.”

An Lạc trừng mắt nói:

“Trịnh Ý, đợi khi Hoàng đế thả ta ra ngoài, người đầu tiên ta giết chính là ngươi.”

Ta vẫn hỏi tiếp:

“Ngươi còn nhớ Cố Nam Phong không?”

An Lạc sững sờ một giây, sau đó thản nhiên nói:

“Hắn à, đương nhiên ta nhớ chứ. Một lang quân khôi ngô tuấn tú, ngay cả ta cũng chưa gặp được mấy người như vậy. Đáng tiếc hắn quá ương ngạnh, ngày nào cũng vạch tội ta trước Hoàng đế, ta có lôi kéo thế nào cũng vô dụng, cuối cùng chỉ đành giết chết hắn.”

“Làm sao, hắn là người tình cũ của ngươi à?”

“Đáng tiếc, trước khi chết hắn lẩm lẩm một cái tên, là một người nào đấy tên là Hương Hương gì đó, không phải ngươi rồi.”

Hương Hương…

Đã từ lâu ta không nghe thấy ai gọi cái tên này của ta nữa rồi.

Tên thật của ta vốn là Trịnh Hương.

Nhưng kể từ ngày ta khâu lại thi thể cho Cố Nam Phong, ta đã đổi sang một cái tên khác.

Trịnh Ý.

Nam Phong tri ngã Ý.

(*) Nghĩa là: Gió nam hiểu lòng ta.

An Lạc nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng của ta liền hỏi:

“Chẳng lẽ ngươi chính là cái người tên Hương Hương đó?”

“Ngươi biết không, Cố Nam Phong ch/ế/t rất thảm đó! Ta cho người đập gãy từng cái xương của hắn ra, hắn cũng không chịu nhận sai.”

“Trước khi ta cho người cắt đầu hắn ra, hắn còn lẩm bẩm tên của ngươi. Ha ha ha! Ngươi nói xem, có phải Cố Nam Phong bây giờ chết rồi cũng không xuống địa ngục được hay không?”

“An Lạc, ngươi nhất định không thể vào vòng luân hồi.”

Ta nói câu này xong, ta cắt rách đầu ngón tay, nhỏ máu vào trên mặt công chúa.

An Lạc điên cuồng la lớn:

“Ngươi muốn làm gì?”

Ta nhìn thấy những linh hồn đi theo bên cạnh An Lạc bò lên trên người nàng ta điên cuồng cắn xé.

Ta thờ ơ đứng nhìn An Lạc bị chúng nó cắn nát, hút khô máu huyết toàn thân.

Cuối cùng chỉ còn lại một bộ váy áo nằm lại trên mặt đất.

“Bà nội, Nam Phong, con đã báo thù cho hai người.”

Ta dùng máu của ta làm chất dẫn dung nhập vào trong thuốc mỡ.

Mỗi ngày An Lạc đều bôi máu của ta lên mặt, trên người đã có tà khí từ lâu, ngày hôm nay ta nhỏ một giọt máu tươi lên mặt nàng ta mới khiến cho những linh hồn bị nàng ta hại chết lao tới cắn xé.

Nàng ta sẽ cảm thấy da thịt và linh hồn của mình cứ bị xé rách từng chút một.

Những đau đớn mà trước khi chết Nam Phong đã chịu, ta phải trả cho nàng ta gấp bội.

Cơ thể và hồn phách của nàng ta biến mất đồng thời, trên thế gian này sẽ không còn An Lạc nữa.