Chương 2 - Giờ Giải Phẫu Trực Tuyến

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

2.

Con dao dừng lại nơi khóe mắt đẫm lệ sợ hãi của Trần Lan Lan.

Trước ống kính, sắc mặt Chu Hạc Niên trắng bệch, hơi thở dồn dập.

Ông căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, bên thái dương còn rịn ra mồ hôi lạnh:

“Mẹ con là cố ý ăn uống trước khi phẫu thuật.”

“Bởi vì, bà ấy không muốn sống nữa.”

“Bà ấy bị trầm cảm!”

“Bà ấy không dám tự tử, nên mới tìm người khác ra tay thay mình!”

Giọng Chu Hạc Niên run rẩy, xen lẫn tiếng khóc, từng chữ như nhỏ máu, trong phòng livestream cất lên lời lẽ bi thương:

“Yên Yên, ba vẫn không dám nói với con.”

“Mẹ con bị trầm cảm nhiều năm rồi, mỗi ngày đều rất đau khổ…”

“Nhưng ba thật không ngờ, ngay trước ngày phẫu thuật, bà ấy lại chọn con đường tuyệt vọng này.”

Nước mắt của Chu Hạc Niên rơi xuống, chuẩn xác chạm đến trái tim người xem:

【Nghe mà tôi cũng khóc rồi, đúng là một người cha vĩ đại, viện trưởng Chu vì vợ con mà khổ tâm biết bao.】

【Thật hiếm có một người đàn ông tốt như viện trưởng Chu, vừa là viện trưởng, vừa là chuyên gia giám định, lại còn yêu thương gia đình. Chỉ tiếc, ông ấy gặp phải một người vợ ngu ngốc và một đứa con gái cố chấp.】

【Chỉ mình tôi thấy khó hiểu sao? Nếu đã muốn chết thì tự đi chết đi, sao phải kéo bác sĩ mổ chính xuống nước?】

【Đúng thế, bác sĩ mổ chính thật xui xẻo, gặp phải ca phẫu thuật như vậy.】

Những lời mỉa mai trong phòng livestream gần như muốn dìm chết tôi.

Thế nhưng tôi lại bật cười.

Tôi giữ chặt đầu Trần Lan Lan, lạnh lùng rạch một nhát nơi khóe mắt, thuần thục lấy ra giác mạc.

Máu tươi phun trào, bắn tung tóe lên mặt tôi, dữ tợn khủng khiếp.

Phòng livestream lại nổ tung:

【Điên cuồng mất nhân tính! Loại ác ma này có băm vằm ngàn nhát cũng không đủ!】

【Thần kinh à? Mẹ chết rồi thì trút giận lên người khác làm gì!】

【Trời ơi, ai đó mau cứu lấy vị bác sĩ mổ chính đáng thương của chúng ta đi!】

Tôi hờ hững ném giác mạc xuống đất, rồi dùng chân giẫm mạnh, đến khi chắc chắn nó vỡ vụn thành bột mới yên tâm.

Còn Chu Hạc Niên nhìn cảnh đó qua ống kính, gương mặt đã như tro tàn.

Ông bật dậy, đấm mạnh một cú xuống bàn:

“Giang Yên! Con điên rồi!”

“Ba phải nói thế nào con mới chịu tin?!”

“Thả nó ra, mau thả nó ra cho ba!”

Thấy viện trưởng đáng kính đau đớn đến thế, người trong livestream cũng xót xa không kém:

【Nếu còn không ai ngăn cản người phụ nữ điên này, thì nhân tài mà viện trưởng Chu dốc lòng bồi dưỡng sẽ chết thảm ở đây mất.】

【Đáng tiếc quá, đó là học trò cưng của chuyên gia! Sau này chắc chắn sẽ là người đứng đầu trong ngành, giờ lại sắp chết trong tay kẻ điên này!】

【Viện trưởng Chu nhất định rất đau lòng.】

【Đừng nói viện trưởng Chu, ngay cả tôi cũng thấy đau lòng.】

【Đồ đàn bà điên, mau thả cô ấy ra!】

Thế nhưng mặc cho họ gào thét, lưỡi dao của tôi chẳng hề nghe theo.

Mũi dao từ từ trượt sang mắt còn lại của Trần Lan Lan.

Tôi cũng bật cười lạnh lẽo.

“Vẫn không chịu nói thật, đúng không?”

Theo tiếng cười, lực tay tôi cũng càng lúc càng mạnh, sắp sửa xuyên qua khóe mắt của cô ta.

“Yên Yên!”

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc, chan chứa đau xót vang lên.

Tôi ngẩng đầu.

Là bà Trương.

Người đã hầu hạ mẹ tôi mấy chục năm, với tôi chẳng khác gì bà ngoại ruột.

“Bà Trương?”

Tôi sững sờ, con dao trong tay cuối cùng cũng dừng lại.

Bà Trương nhào tới trước ống kính, trên gương mặt đầy nước mắt, trong tay ôm một đống thuốc chống trầm cảm.

Bà dốc hết thuốc ra trước màn hình, ào ào như mưa rơi xuống.

“Yên Yên, ba con không gạt con, mẹ con thật sự bị trầm cảm đã lâu rồi.”

3.

Bàn tay vốn luôn cầm dao chuẩn xác nay lại run lên một cái.

Trần Lan Lan sợ hãi hít mạnh một hơi, nước mắt to như hạt đậu lăn dài từ khóe mắt.

Tôi đứng thẳng người, hốc mắt ngập nước.

Nhưng rất nhanh tôi tỉnh táo lại, ngoan cường lau khô hai vệt ướt, ánh mắt kiên quyết, hung hãn nhìn thẳng vào ống kính.

“Bà Trương, ông ta cho bà bao nhiêu lợi ích mà bà dám phản bội mẹ tôi?”

“Bà ấy là người bà nhìn từ nhỏ lớn lên!”

“Khác gì con ruột của bà đâu!”

Tôi đập mạnh xuống bàn.

Sắc mặt bà Trương trắng bệch, ấp úng muốn nói mà không dám.

Lúc này Chu Hạc Niên vội giành lời:

“Yên Yên, con phải học cách chấp nhận hiện thực!”

“Bà Trương đã bày chứng cứ ra ngay trước mặt rồi, sao con còn mê muội như thế!”

Tôi nhìn chằm chằm vào những hộp thuốc mới tinh đến mức còn chưa bóc niêm phong, bỗng bật cười.

“Một tiểu thư của gia đình y học, từ nhỏ đã được dạy bài học đầu tiên là trân quý sinh mệnh.”

“Từ nhỏ bà ấy luôn nói với tôi một câu: chỉ cần còn sống thì còn hy vọng, bất cứ lúc nào cũng không được bỏ cuộc với mạng sống của mình!”

“Một người như thế, sao có thể tìm chết?!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)