Chương 26 - Gỉe Rách Thì Nên Vứt

Hiện tại, tờ báo cáo kiểm tra này đã được đặt ở trước mặt Khương Trì.

“Nam giới mắc bệnh lý không thể mang thai, làm sao có thể... vậy, đứa nhỏ…” Đầu tiên, mặt Khương Trì đỏ bừng lên, sau đó chuyển thành trắng bệch, sau đó nghẹn thành màu tím.

“Cô gạt tôi đúng không, cô gạt tôi đúng không…”

Khương Trì khẩn cầu nhìn tôi, chắc là hắn muốn tôi phủ định đáp án này lắm.

Tôi thương hại nhìn người đàn ông điên cuồng kia, do dự một lát rồi đưa ra tấm ảnh cuối cùng.

Trong ảnh, vẻ mặt Tô Văn thẹn thùng nằm trong lòng một người đàn ông, mặc dù khuôn mặt của người đàn ông không quá rõ ràng nhưng chỉ cần nhìn vào cánh tay có hình xăm đặt bên hông Tô Văn kia, tôi nghĩ Khương Trì nhất định đã nhận ra.

Dù sao hắn đã từng dùng nửa trang nhật ký để châm chọc gã đòi nợ thuê này.

Khương Trì hoàn toàn điên rồi.

Lúc tôi đi ra ngoài, còn có thể nghe thấy tiếng la hét sau lưng. Có điều, tiếng la hét này cũng không kéo dài bao lâu, rất nhanh đã bị quản ngục ngăn lại.

Khương Trì nhất định rất muốn tìm Tô Văn hỏi cho rõ ràng nhỉ? Giống như khi tôi biết hắn đã lừa dối mình ấy. Đáng tiếc, Tô Văn sẽ không đến thăm hắn đâu.

23.

Ngồi tù không phải là kết thúc của sự trừng phạt và tôi sẽ không cho phép Khương Trì mang theo hy vọng và tình yêu vượt qua năm năm này dễ dàng như thế.

Hắn sẽ phải sống trong tù với sự rối rắm, đau đớn và hối hận.

Xử lý xong Khương Trì, tôi cũng không có ý định buông tha Tô Văn.

Tôi đã nói với Khương Trì sẽ không làm tổn thương Tô Văn nhưng tôi chưa từng nói sẽ không có người khác làm tổn thương cô ta.

Bức thư Khương Trì nhờ bố mẹ chăm sóc Tô Văn vừa được gửi đi chưa được bao lâu, tôi cũng gửi đi một phong thư.

Tôi chẳng cần nói quá nhiều trong bức thư.

Tôi kể lại chuyện đi thăm Khương Trì cho mẹ của Khương Trì biết, nói bóng nói gió rằng mẹ chồng là gà mái không biết đẻ con.

Khoan hãy nói, sức chiến đấu của bà lão này quả thật rất kinh người.

Trong video thám tử tư gửi tới cho tôi, Tô Văn bị mẹ chồng cũ của tôi lột sạch đồ, kéo xuống dưới lầu, trên khuôn mặt trắng nõn có rất nhiều dấu tay.

Đương nhiên, Tô Văn cũng không phải bạch liên hoa chân chính, tuy cô ta mới sinh con, thân thể còn yếu nhưng rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, hàm răng vẫn còn sắc bén, đánh không lại liền cắn.

Một già một trẻ đánh nhau thật sự rất đặc sắc.

Tuy rằng đa số mọi người đều vây quanh xem náo nhiệt nhưng thấy hai người bọn họ càng đánh càng hăng, vẫn có người tốt bụng gọi điện thoại báo cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng tới đưa hai người đi.

Nếu không có gì bất ngờ, mẹ chồng cũ của tôi sẽ bị giam vài ngày nhưng không có chuyện gì lớn. Còn Tô Văn thì khác, trong lúc hoãn thi hành án lại ẩu đả trước mặt mọi người, tính chất cực kỳ ác liệt, vậy thì sẽ không thể hoãn thi hành án nữa mà phải tiếp tục trở về chịu hình phạt.

Về phần gã đòi nợ thuê kia, sau đó sẽ có đám ‘quần chúng nhiệt tình’ tố cáo gã mà thôi.

Nếu có duyên, nói không chừng còn có thể gặp được Khương Trì trong tù ấy chứ.

Đến lúc đó, giữa bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì đây?

Nghĩ thôi mà đã thấy kích thích rồi.

Nghe nói sau đó, đứa bé kia được một đôi vợ chồng trung niên không có con nhận nuôi.

Cũng tốt, coi như đứa bé sẽ có một khởi đầu trong sạch.

Nếu mọi người hứng thú thì:

Gả cho Cố Thần đã năm năm, tôi luôn nghĩ rằng anh yêu tôi. Mãi đến khi tôi phát hiện ra anh lén lút chăm sóc bạn gái cũ của mình.

Anh luôn miệng nói chỉ yêu mình tôi, nhưng lại công khai hôn hít bạn gái cũ không rời.

Sau đó, anh đỏ hoe mắt, nghẹn ngào hỏi tôi: "Vợ ơi, đừng ly hôn mà, có được không?"

Tôi lắc đầu: "Tôi không cần người đàn ông không biết tự trọng."

Quay lại chương 1 để đọc nhé