Chương 13 - Giây Phút Cuối Cùng Của Nữ Phụ
“Chị Vương,” tôi nhìn chị ấy, “chị thấy… nếu mở một quán mì ngay trước cổng khu mình thì sao ạ?”
“Mở quán mì hả?”
Mắt chị Vương sáng rỡ.
“Được đấy! Ý tưởng này hay nha! Khu mình là khu cũ, đông dân, người đi làm, người đưa đón con, người già cũng nhiều! Thiếu mỗi cái quán mì đàng hoàng! Hai quán cơm gần đó làm mì dở tệ! Nếu em làm có chút đặc sắc, đảm bảo đắt hàng luôn!”
“Em chỉ nghĩ linh tinh thôi.”
Tôi cười cười.
“Vốn không nhiều, một mình em cũng lo được. Bán bữa sáng, trưa với tối thì bán mì.”
“Chị thấy được đấy!”
Chị Vương đập tay lên đùi,
“Vị trí là quan trọng nhất! Cái cửa hàng tạp hóa của ông Trương trước cổng khu mình, ông ấy sắp về quê trông cháu đấy! Vị trí đó quá đẹp! Ngay đối diện cổng! Nghe nói ông ấy muốn sang nhượng gấp, phí sang nhượng chắc không cao đâu! Nếu em làm thật, để chị hỏi giúp cho!”
Chị Vương là người nhiệt tình, nói là làm.
Chưa đến hai ngày sau, chị hí hửng báo tin:
Cửa hàng nhỏ của ông Trương, phí sang nhượng cộng với tiền đặt cọc tổng cộng 85 triệu. Diện tích không lớn, chỉ hơn 20 mét vuông, nhưng vị trí thì cực đỉnh.
Tám mươi lăm triệu.
Tôi tính lại khoản tiết kiệm.
Phần lớn tiền trợ cấp nuôi con mà Cận Ẩn chuyển, cộng thêm tiền lương từ tiệm trà sữa, vừa đủ.
Nhưng đó gần như là toàn bộ số tiền tôi có.
Rủi ro rất lớn.
Tối đó, tôi ngồi nhìn Tang Dĩ đang ngủ.
Con bé ngủ say, khoé miệng khẽ nhếch lên, chắc đang mơ đẹp gì đó.
Mở quán mì — vất vả, cực nhọc, phải dậy sớm thức khuya.
Nhưng thời gian linh hoạt, có thể đưa đón con bé, nhìn nó lớn lên từng ngày.
Số tiền kiếm được, là của hai mẹ con mình.
Đáng để đánh cược một lần.
Sáng hôm sau, khi ăn sáng, Tang Dĩ bất chợt hỏi:
“Mẹ ơi, sau này… mình sẽ ở đây mãi hả?”
“Chưa chắc.”
Tôi bóc một quả trứng gà cho con.
“Mẹ muốn chuyển chỗ khác.”
“Chuyển đi đâu ạ? Nhà to hơn à?”
Mắt con bé sáng lên.
“Chuyển xuống dưới.”
Tôi đáp.
“Mẹ sẽ mở một quán mì ở trước cổng khu mình. Sau đó hai mẹ con mình ở tầng gác xép trên đó, hoặc làm một gian nhỏ ở phía sau.”
“Quán mì?”
Tang Dĩ há hốc mồm,
“Mẹ bán mì á?”
“Ừ. Bán món con thích ăn nhất – mì Dương Xuân Còn có mì tương, mì bò hầm nữa.”
“Wow!”
Con bé phấn khích nhảy dựng lên.
“Thế con giúp mẹ nha? Con lau bàn, thu tiền, con biết đếm tiền rồi đó!”
“Phải đi học.”
“Con học xong sẽ giúp!”
Nó đập tay vào ngực,
“Con hứa không phá đâu! Con sẽ nghiêm túc mà!”
Nhìn ánh mắt sáng rực của nó, tôi gật đầu:
“Được.”
Thủ tục sang nhượng rất thuận lợi.
Ông Trương cần đi gấp, giá cả cũng hợp lý.
Ký hợp đồng xong, nhận chìa khóa, tôi dẫn Tang Dĩ đến xem mặt bằng nhỏ đó.
Chỗ không rộng, cửa kính, bên trong trống trơn, bám đầy bụi.
Phía sau có một gian nhỏ có thể làm kho hoặc chỗ ở.
Không có tầng trên, nhưng chị Vương giúp tôi hỏi được một căn gác lửng trên tầng cao nhất trong khu, có sân thượng, giá rẻ, chỉ hơi bất tiện là phải leo nhiều.
“Mẹ ơi! Đây là nhà mới của mình ạ?”
Tang Dĩ chạy khắp căn phòng trống, giọng vang lên trong không gian vắng lặng.
“Ừ, quán mì sẽ mở ở đây. Mình sẽ ở tầng trên.”
“Tuyệt quá!”
Con bé hò reo.
“Vậy… vậy phòng của con có thể sơn màu hồng không ạ?”
“Không.”
Tôi từ chối dứt khoát.
“Sơn tường trắng.”
Khuôn mặt nhỏ của nó xị xuống,
nhưng rất nhanh lại tươi tỉnh:
“Màu trắng cũng đẹp! Sạch sẽ!”
Những ngày tiếp theo, bận rộn như chong chóng.
Tôi nghỉ việc ở tiệm trà sữa.
Liên hệ đội thợ sửa do chị Vương giới thiệu để tiết kiệm chi phí, chỉ làm cơ bản – sơn trắng tường, lát sàn bằng gạch chống trơn loại rẻ, làm khu bếp sạch sẽ, có hút mùi.
Đặt đóng bàn ghế, bảng hiệu đơn giản – “Quán mì nhà Giang” – bốn chữ nền đỏ chữ trắng, mộc mạc, chân thành.
Tang Dĩ trở thành “giám sát viên” tích cực nhất.
Mỗi ngày sau giờ học là chạy sang tiệm, xem người ta sơn tường, kê bàn ghế, khuôn mặt nhỏ tràn ngập hưng phấn.
Con bé còn đòi mang theo ba lô hình thỏ làm “linh vật”, nhưng bị tôi lạnh lùng từ chối.
Trước ngày khai trương một tuần, tôi gần như ở lì trong quán.
Nấu nước dùng, luyện cách nấu mì, thử nghiệm các món ăn kèm.
Nước mì Dương Xuân phải trong và ngọt thanh.
Thịt bằm của mì tương phải phi thật thơm.
Bò hầm phải mềm, ngấm đều gia vị.
Tang Dĩ trở thành chuyên gia nếm thử số 1.
“Mẹ ơi! Nước này ngon quá trời!”
Con bé ôm bát mì, mặt đỏ hồng vì hơi nóng.
“Mặn không, nhạt không?”
“Vừa ngon luôn!”
“Còn thịt bò này thì sao?”
“Nhừ lắm luôn! Chỉ là… hơi ít một chút…”
Con bé liếm môi, mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào nồi.
Tôi búng nhẹ vào trán nó:
“Đồ mèo ham ăn.”
Ngày khai trương được định vào thứ Bảy.
Tối hôm trước, tôi gần như không ngủ.
Kiểm tra nguyên liệu, chuẩn bị gia vị, lau dọn lại từ trong ra ngoài.
Tang Dĩ cũng hồi hộp tới mức trằn trọc mãi trên chiếc giường nhỏ gác xép.