Chương 8 - Giấy Ly Hôn Và Tai Nạn Bất Ngờ
Tôi biết, những ngày yên ổn xem như chấm dứt.
Giang Lâm và gia đình anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi.
Quả nhiên, Giang Lâm bắt đầu nâng cấp mức độ quấy rối.
Không chỉ còn là chờ dưới nhà hay tặng đồ nữa.
Anh ta bắt đầu theo dõi tôi.
Tôi đi gặp khách hàng, anh ta “tình cờ” có mặt ở sảnh công ty người ta.
Tôi đi ăn với bạn thân là Hứa Chiêu Ý, anh ta “vô tình” xuất hiện ở nhà hàng đó, còn ngồi ngay bàn bên.
Một bàn đầy đồ ăn, nhưng chỉ ngồi nhìn về phía tôi, ánh mắt đáng thương như con chó bị chủ bỏ rơi.
Hứa Chiêu Ý là bạn thân nhất của tôi, cũng là người duy nhất biết rõ mọi uất ức tôi từng trải qua.
Tính cô ấy nóng, ghét bất công.
Lần đầu gặp lại Giang Lâm ở nhà hàng, suýt nữa ném cả ly nước vào mặt anh ta.
“Giang Lâm Anh còn chưa đủ sao?!”
Hứa Chiêu Ý đập bàn, chỉ thẳng vào mặt anh ta:
“Anh còn diễn trò mất trí si tình mãi thế à?
Anh hại Vãn Chu như vậy còn chưa đủ sao?
Giờ còn bày thêm trò này, anh không thấy ghê tởm à? Cút đi!
Thấy mặt anh là tôi muốn nôn!”
Giang Lâm bị mắng đến trắng bệch mặt, tay cầm nạng khẽ run.
Nhưng anh không nổi giận, cũng không rời đi.
Chỉ lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt toàn là tổn thương và bối rối, giọng nói rất khẽ:
“Vãn Vãn… anh chỉ muốn… nhìn em một chút thôi.
Anh hứa sẽ không làm phiền…
Anh sẽ ngồi xa một chút…”
Nói xong, anh thật sự lê bước, đến ngồi ở góc xa nhất nhà hàng.
Ngồi quay lưng lại, bóng lưng trông cô độc và lạc lõng đến đáng thương.
Hứa Chiêu Ý tức đến mức thở hổn hển:
“Vãn Chu, cậu thấy chưa? Cái trình diễn xuất này! Oscar còn thiếu anh ta một tượng vàng!
Cậu tuyệt đối đừng mềm lòng! Loại đàn ông cặn bã, dù mất trí thì bản chất vẫn là cặn bã!”
Tôi gật đầu, trong lòng chỉ thấy mệt mỏi.
Cái gọi là “chung tình” của Giang Lâm chẳng khác gì một viên thuốc độc được bọc đường – nhìn thì vô hại, nhưng đang âm thầm bào mòn sức lực và cảm xúc của tôi từng chút một.
Điều khiến tôi bất an hơn là… tôi nhận ra dường như anh ta nắm rõ mọi hành tung của tôi.
Nơi làm việc mới, quán cà phê tôi hay ghé, thậm chí cả quán ăn gia truyền hẻo lánh mà tôi và Chiêu Ý đột ngột đổi ý rẽ vào – anh ta đều có thể “tình cờ” xuất hiện.
Chuyện này không bình thường.
Trừ phi… anh ta đã thuê người theo dõi tôi, hoặc điều tra tôi.
Suy nghĩ đó khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Cảm giác bị kiểm soát, bị theo dõi – cái sự ngột ngạt quen thuộc ngày trước – lại một lần nữa ập về.
Dù đã ly hôn, Giang Lâm vẫn có thể dễ dàng xâm nhập vào cuộc sống của tôi, khiến tôi không được yên.
Đúng lúc tôi đang kiệt sức vì cái bóng lảng vảng không dứt của anh ta, thì có một người bất ngờ liên lạc với tôi – Giang Hoài.
Cậu ấy hẹn tôi gặp ở một quán cà phê yên tĩnh, tránh mặt mẹ và anh trai.
“Chị Vãn Chu, xin lỗi chị.” – Vừa gặp, Giang Hoài đã chủ động xin lỗi, vẻ mặt mỏi mệt và bất lực hiện rõ –
“Em biết những việc mà anh và mẹ em đã làm, chắc chắn đã gây rất nhiều phiền phức cho chị. Em thật sự rất xin lỗi.”
Tôi khuấy cà phê trong im lặng, không nói gì, chờ cậu ấy nói tiếp.
Giang Hoài thở dài:
“Anh em… tình hình hơi phức tạp.
Bác sĩ nói việc mất trí nhớ của anh ấy có thể là một cơ chế tự bảo vệ sau sang chấn, hoặc cũng có thể là… vấn đề tâm lý.”
“Vấn đề tâm lý?” – Tôi nhướng mày.
“Ừm.” – Giang Hoài gật đầu, hạ giọng thấp hơn –
“Thực ra, chấn thương do tai nạn không nghiêm trọng như vẻ ngoài.
Vết thương trên đầu chỉ là trầy da và chấn động nhẹ.
Tay và chân gãy cũng không quá nghiêm trọng.
Theo lý thì không đủ để gây ra chứng mất trí ngược nghiêm trọng như vậy.”
Tôi giật mình, một nghi ngờ mơ hồ bắt đầu hình thành trong đầu.
“Hơn nữa…” – Giang Hoài do dự một chút rồi vẫn nói tiếp –
“Sau khi anh ấy tỉnh lại, thái độ với chị Tô Mạn rất lạ.
Chị ấy ngày nào cũng đến bệnh viện, chăm sóc hỏi han đủ thứ.
Nhưng ánh mắt anh em nhìn chị ấy lại như nhìn một người lạ… thậm chí có phần bài xích.
Ngược lại, với chị…” – Cậu ấy nhìn tôi, rồi dừng lại không nói tiếp.
Bài xích Tô Mạn?
Chỉ “nhớ” mỗi tôi?
Kịch bản này… có phải hơi quá cố ý rồi không?
“Cho nên?” – Tôi hỏi thẳng. – “Cậu muốn nói gì?”
Giang Hoài lúng túng xoa tay, giọng khó nói rõ ràng:
“Chị Vãn Chu, em biết nói vậy rất quá đáng. Nhưng em… em nghi ngờ anh em… có thể không thực sự mất trí nhớ.
Hoặc… đó là mất trí nhớ có chọn lọc.”
Mất trí nhớ có chọn lọc?
Chỉ quên chuyện làm tổn thương tôi và chuyện ly hôn?
Rồi vào vai một chồng cũ mất trí chung tình?
Suy nghĩ ấy vừa nhen lên đã như dây leo quấn chặt lấy trái tim tôi, khiến tôi thấy lạnh buốt, và… phẫn nộ như bị lừa gạt.
“Cậu có bằng chứng không?” – Giọng tôi bắt đầu lạnh xuống.
“Không có chứng cứ trực tiếp.” – Giang Hoài cười khổ –
“Nhưng em hiểu anh em.