Chương 7 - Giày Không Hợp Chân, Người Không Hợp Duyên
Còn về phần Bùi Hoài, nam tử chẳng qua chỉ thêm chuyện phong nguyệt, hành động theo cảm xúc đôi chút, ngược lại còn được khen là chân tình, ai lại đi để ý.
Ngược lại, những vị đại nhân áo mũ chỉnh tề kia lại ngầm chê ta không phóng khoáng, không chỉ không có sự độ lượng của một vị chủ mẫu, còn chạy đến nữ học xuất đầu lộ diện, thật chẳng ra làm sao, nên dạy dỗ một trận.
Bùi Hoài tự đắc, càng cảm thấy mình có lý do chính đáng, chạy đến phủ Quận chúa càng thêm siêng năng.
Cho đến hôm nay, khi ta học được cách tính sổ sách, cùng nhũ mẫu mua quà cảm ơn cho các đồng môn ở nữ học, đụng phải Bùi Hoài.
Hắn ta nhướn đuôi mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười nửa có nửa không đầy chế nhạo, ném vào lòng ta một gói bánh hạt đào.
"Thù Hoa đã chịu đủ uất ức rồi, nàng còn muốn làm gì nữa!"
"Cũng đâu có quên nàng, sao phải mang theo cái vẻ nhỏ nhen đó mà giận dỗi với ta."
Nếu là ngày trước, khi hắn ta tặng đồ tốt cho Thù Hoa, lại tùy tiện lấy hàng tặng kèm đưa cho ta, ta hẳn đã nổi giận rồi.
Nhưng lần này, trong ánh mắt mong đợi của hắn ta, ta mỉm cười nhận lấy, sau đó quay người ban cho tên ăn mày bên đường.
Hắn ta tức giận mắng to:
"Cố Uyển Thanh, nàng thật không biết tốt xấu."
"Dạy dỗ chưa đủ, nàng cứ chờ mà nhận thêm bài học."
Hắn ta tưởng hắn ta là ai chứ?
Chẳng chỉ là đôi giày rách ta không cần mà thôi.
15
Đêm đó, nhũ mẫu đau lòng làm cho ta món lục nguyệt hoàng ta thích nhất.
Bùi Hoài chỉ cần đụng vào gạch cua là nổi mề đay, ta gả cho hắn ta bao nhiêu năm, mỗi khi thèm món này, nhũ mẫu đều khuyên ta:
"Phu quân là trời, phu nhân phải biết kiềm chế bản thân, lấy lão gia làm trọng."
Nhưng giờ đây, trong sự đủ đầy và hạnh phúc của ta, bà ấy đã hiểu ra:
"Ai quan trọng cũng không quan trọng bằng tiểu thư nhà ta. Muốn làm gì thì cứ làm đi, người ta sống một đời phải biết đối xử tốt với chính mình trước."
"Người ta được ăn bánh gạch cua, sao tiểu thư của ta lại không được ăn lục nguyệt hoàng."
Đúng vậy.
Vạn sự trên đời, không gì quan trọng bằng chính mình.
Nhũ mẫu đã hiểu ra, ta rất vui.
Những ngày vui vẻ chưa kéo dài được hai hôm, Bùi Hoài đã tìm đến cửa, đụng mặt ta vừa mới trở về ở trước cổng Cố gia.
Rèm xe vừa vén lên, ta chưa kịp đứng dậy, giọng Bùi Hoài đã vọng vào:
"Vì một miếng ăn mà lại giận dữ như vậy, nàng thật vô vị."
"Không phải nàng thích ăn gà hầm gạo nếp sao, ta đã mua một con, nàng dẫn nhũ mẫu theo ta trở về. . ."
Thẩm Giác - Thẩm đại tướng quân tuấn nhã thoát tục nhảy xuống xe ngựa, đáp thẳng trước mặt Bùi Hoài, quay người đỡ ta, khiến Bùi Hoài và con gà hầm gạo nếp trong tay hắn ta đều đứng chết trân tại chỗ.
"Cố Uyển Thanh, nàng còn biết liêm sỉ hay không?"
"Ta còn mang theo gà hầm gạo nếp nàng thích đến đón nàng về phủ, nàng lại dám tư tình với nam nhân khác đến mức đêm không về nhà. Nàng còn nhớ thân phận phụ nhân Bùi gia của mình không?"
Ta mỉm cười trấn an Thẩm Giác đang định nổi giận, đáp lại thờ ơ:
"Bùi đại nhân quản hơi rộng rồi đấy, đã hòa ly rồi, ngài có thể hàng đêm sênh ca quên cả trời đất, sao ta lại không thể có mùa xuân thứ hai?"
Bùi Hoài nổi trận lôi đình:
"Ngày nào ta chưa ký thư hòa ly, ngày đó nàng vẫn là phụ nhân Bùi gia, đừng mơ tằng tịu với người khác."
"Huống chi sinh thần của Thù Hoa, ta là bạn thân của nàng ấy nên đến chúc mừng một phen, uống say nên cùng mấy vị đại nhân ngủ lại trong phòng khách phủ Quận chúa, có gì to tát đâu?"
"Chẳng có gì to tát cả."
Ta lạnh lùng cắt ngang.
"Ta với Thẩm Tướng quân cũng chỉ ôn chuyện cũ, liên quan gì đến Bùi đại nhân? Sao thế, người tự do ôn chuyện cũ đều có tư tình cả sao?"
Bùi Hoài dưới ánh mắt thẳng thừng của ta thoáng lướt qua vẻ bối rối, ta lập tức hiểu ra.
Hắn ta ấp úng định mở miệng.
Ta chê nhìn hắn ta thêm một cái cũng bẩn mắt, cụp mắt xuống trực tiếp đi qua hắn ta vào trong sân.