Chương 19 - Giày Không Hợp Chân, Người Không Hợp Duyên
Bùi Hoài cũng không còn cơ hội nữa, hắn ta bị con dao tẩm độc làm tổn thương tạng phủ, bị Thẩm Giác dẫn binh đến bắt giữ tại chỗ.
Tề Vương cũng vì mưu hại trung thần lương tướng không thành, khi bị Thẩm Giác vây khốn trong Tề Vương phủ đã tự sát trong mật thất ở thư phòng.
Vài chục vạn lượng bạc kết bè kéo phái được khiêng ra từ đường hầm mỏ ở núi Tây, những năm sau đó, chuyện về quân nhu không còn làm Đại Trưởng Công chúa phải lo lắng nữa.
Còn Bùi Hoài, kẻ đã mưu tính giết Thẩm Giác và giam cầm ta, đã bị độc ngấm vào tận xương tủy, hễ cử động mạnh là ho ra máu, ngồi dậy thì thở dốc, ngay cả đứng lên cũng phải có hai người dìu.
Dù đã tìm kiếm danh y khắp nơi, cũng không thoát khỏi số phận sống không ra sống chết không ra chết.
Ngày ngày hắn ta nằm liệt giường, không đứng dậy được, cũng không chết được.
Hắn ta đã nhiều lần cầu xin gặp ta, nhưng ta, ngay cả chút lòng thương hại dành cho kẻ sắp chết cũng không muốn cho kẻ đáng ghê tởm này.
Ta sai người nhắn lại với hắn ta: "Sống không nổi thì chết đi, không cần lấy sự đáng thương để ràng buộc ta."
Từ đó, hắn ta không còn cầu xin gặp ta nữa.
Còn ta, lấy thân làm mồi, dùng đứa con của ta và Thẩm Giác để lật đổ Tề Vương đang rình rập.
Tuy không còn duyên với con cái, nhưng khi người đời khen ta đại nghĩa, không ai còn dùng chuyện con cái để đâm vào điểm yếu của ta và Thẩm Giác nữa.
Hậu họa đã trừ, bọn ta rất an tâm.
Nửa năm sau, bọn ta trở về biên quan như ý nguyện.
Nghe nói, ngày ta rời kinh thành, Bùi Hoài liều mạng đuổi theo một lần.
Nhưng các tỷ muội sợ ta buồn nôn, vừa thấy hắn ta đã lập tức xông tới đụng cáng của hắn ta ngã lăn xuống đất.
Bùi Hoài ngã xuống đất, trong tiếng kêu nhỏ như muỗi kêu, bị đám đông chen lấn giẫm gãy mấy cái xương, hoàn toàn không thể đứng dậy được nữa.
36
Những năm ở biên thành, mỗi năm ta đều nhận được rất nhiều thư.
Không ngoài việc nói về tình hình kinh thành.
Ví như nữ tử lật đổ trời, thông qua khoa cử vào triều đường trở thành cánh tay phải của Bệ hạ.
Lại như, Đại Trưởng Công chúa sao mà đại nghịch bất đạo, không chịu trả lại triều chính cho Bệ hạ, còn công khai tiến cử Tiểu Công chúa làm Hoàng Thái nữ.
Trong mắt người đời là trái đạo lý, nhưng lại là ba mươi năm nhẫn nhịn và mưu tính của Đại Trưởng Công chúa.
Ta nhớ bà ấy từng nói với ta:
"Năm đó bổn cung nắm trong tay mười vạn đại quân, có thể đánh một trận vào hoàng thành, đoạt ngọc tỷ, khoác hoàng bào, tự xưng Đế. Nhưng nhìn thấy những kẻ nghèo khó vác cuốc chỉ mong cầy cấy một cây thu được một cây, lại nhìn thấy thương nhân đi Nam về Bắc, chỉ vì kế sinh nhai mà phải ăn gió nằm sương, nhìn thấy con cái quỳ trước mặt di ảnh phụ mẫu tận hiếu với các công hầu, ta đã từ bỏ. Vị trí kia tuy quan trọng, nhưng bằng vạn dân của ta. Ta không nỡ chỉ vì chí hướng của mình mình buộc bọn họ vào tình cảnh chia lìa cốt nhục, máu chảy đầm đìa."
Ba mươi năm qua, bà ấy phò tá ấu Đế đăng cơ, vừa chỉnh đốn triều chính trong nước vừa bình định bốn biển, đồng thời không ngừng nâng cao địa vị của nữ tử trong mọi mặt.
Giờ đây nữ tử có thể vào triều làm quan, thậm chí được đào tạo làm gia chủ và người kế vị.
Há chẳng phải là thời đại mới mà bày ấy đã nói sao.
Tiểu nữ tử nỗ lực sống tốt cuộc đời của mình, đại nữ chủ trở thành trụ cột của thời đại, sống một cuộc đời rực rỡ vang dội.
Đây, mới là thời đại của bọn ta.
Đại Trưởng Công chúa nói khi thời đại mới đến, bà ấy sẽ về nhà.
Ta không hiểu, hoàng thành không phải là nhà của Đại Trưởng Công chúa, vậy nhà của bà ấy phải ở nơi nào.
"Đại Trưởng Công chúa đã dùng cả đời mình để chứng minh, nữ tử không đảm đương được việc lớn là sai. Phụ hoàng của bà ấy đã sai, thời đại đó đã sai, bà ấy vốn xứng đáng với vị trí đó."
Trong mắt Thẩm Giác ngấn nước, nàng ấy đang đợi, vẫn đang đợi.
Chỉ đợi ngày đó, khi thời đại chúng ta mong đợi thực sự đến, nàng ấy có thể cởi bỏ vải băng ngực, đường đường chính chính đứng trên triều đường với thân phận một nữ tử, cầm công trạng chiến công phong hầu phong tướng.
Đó cũng là tương lai mà ta hằng mong đợi.
Bức thư cuối cùng về Bùi Hoài là do nhũ mẫu gửi cho ta, tuổi tác bà ấy đã cao, chịu không nổi gió cát biên cương, nên ở kinh thành dưỡng già.
Bà ấy nói:
"Bùi Hoài bị thương ở tim phổi, giờ cơ thể bệnh tật gầy yếu, tiều tụy, nằm liệt giường, cơ thể bị giòi đục chết rồi."
Khi nhìn thấy bức thư đó, Thẩm Giác đang ôm binh thư nằm trên đầu gối ta, mưu tính chuyện gia quốc thiên hạ.
Ta cúi đầu vá giày vớ cho Thẩm Giác, nhưng trong đầu lại nghĩ. . .
Hãn tướng Mạc Bắc tập hợp tám vạn tinh binh xuôi thẳng một đường xuống Nam thế như chẻ tre, chưa đầy ba ngày sẽ áp sát chân thành.
Đến lúc đó, Thẩm Giác không thể tránh được một trận chiến ác liệt, mà dược liệu và quân bị ta chuẩn bị, đủ để nàng ấy đánh một trận đánh vào hoàng thành Mạc Bắc, xách đầu Mạc Bắc Vương về phục mệnh với Đại Trưởng Công chúa.
Bùi Hoài ư?
Ta sớm đã đứng ở vị trí cao xa hơn, ôm hoài bão lớn hơn, quên sạch hắn ta rồi.
Ánh mặt trời ấm áp rọi xuống khuôn mặt nứt nẻ vì gió cát của ta và Thẩm Giác, bọn ta đều nhìn thấy tia sáng trong mắt đối phương mà bọn ta luôn muốn đuổi theo.
Đó là, quãng đời còn lại của bọn ta.