Chương 14 - Giày Không Hợp Chân, Người Không Hợp Duyên

"Nghe nói mẫu thân của Cố tỷ tỷ còn là tú nữ hàng đầu bên cạnh điện hạ, thêu cá như đang bơi trong nước, thêu chim én như đang bay trên không, ngay cả vẽ người cũng như sống vậy."

"Cố tỷ tỷ có được truyền thụ không? Không thể giấu nghề được, nhất định phải dạy ta."

"Dạy ta nữa."

"Tỷ tỷ đẹp nhất, tỷ tỷ dạy ta trước đi."

Ta tưởng là do lệnh của Đại Trưởng Công chúa nên họ mới cố ý động viên, cho ta thêm sự tự tin và can đảm để bước ra.

Nhưng một ngày nọ, khi ta đột nhiên quay lại lấy bàn tính, tình cờ nghe được họ bàn tán phía sau.

"Nàng mang theo hy vọng, dù có sự lựa chọn, vẫn quyết định lấy gả cho nam tử mình ngưỡng mộ."

"Có lẽ chính nàng không biết đó chỉ là một canh bạc rất mạo hiểm. Nàng tưởng mình có thể có nhi nữ thành đàn, phu thê ân ái, hạnh phúc cả đời. Nhưng cuối cùng trong những thay đổi của nhân tình thế thái, trong sự xoay chuyển bất lực của mình, nàng đã thua cuộc."

"Tuy ôm lấy bản thân đã vỡ nát, nhưng nàng đã đủ dũng cảm, dù từng bước đẫm máu, vẫn kiên quyết bước ra khỏi cánh cửa đáng lẽ sẽ giam cầm nàng đến chết."

"Nàng là nàng, là thân nhân bằng hữu bên cạnh chúng ta trong thời đại này, là một trong số hàng ngàn hàng vạn người đặt cược một trái tim chân thành, nhưng bị giam cầm trong hậu viện và thua một cách thảm hại."

"Tại sao không thể dũng cảm vùng lên, sống tiếp? Ngươi không thể, nàng không thể, chẳng lẽ những nữ nhân không thấy lối thoát trong hôn nhân như chúng ta đáng phải tuyệt vọng đến chết sao?"

"Chúng ta đang cứu nàng sao? Rõ ràng chúng ta đang cứu chính bản thân mình, không cam lòng, không chịu thua cuộc, không cúi đầu."

Ta nhìn lại chính mình, dựa vào Đại Trưởng Công chúa, vẫn phải liều mạng lột một lớp da mới đổi lấy kết quả được thấy ánh mặt trời.

Nhưng còn biết bao nhiêu người bị gói trong thân phận, bị số phận bóp cổ, bị xiềng xích huyết thống trói buộc đôi chân, bị đè nén trong cuộc hôn nhân tan nát không thể kêu lên tiếng, cũng không thể trốn thoát thì phải làm sao?

Phải dũng cảm lên, dũng cảm hơn nữa.

Dù từng bước đi đầy gian nan, tràn ngập nước mắt và máu, chúng ta vẫn đáng giá hàng ngàn hàng vạn lần cứu rỗi chính mình trong tuyệt vọng.

Tất cả những điều quan trọng trên đời này đều không bằng chính bản thân bạn.

26

Đêm Nguyên Tiêu, Bùi Hoài chặn ta ở cửa Công chúa phủ.

"Uyển Thanh!"

Chỉ vài tháng không gặp, hắn ta gầy đi nhiều, hốc mắt sâu hoắm, dưới mắt có quầng thâm lớn, trông như đã lâu không ngủ.

Ta giật mình kinh ngạc, nhưng vẫn lịch sự hỏi:

"Bùi đại nhân tìm ta có việc gì sao?"

Vì trong đêm giao thừa, cô nương Khương Tuyết Dung ở nữ học, dùng thế một chọi mười, đã khiến những vị đại nhân chỉ trích nữ giới và nữ học phải câm nín, được bệ hạ khen ngợi nữ sinh phải như Khương Tuyết Dung, khiến thanh danh của nữ học lan rộng.

Giờ đây không ít đại nhân tìm mọi cách xin chỗ trong lớp nữ học cho gia quyến của mình

Ta tưởng Bùi Hoài cũng vậy.

Nhưng hắn ta chỉ nhìn thẳng vào ta, đáy mắt dấy lên những cảm xúc phức tạp:

"Vì sao nàng chưa từng đến nơi hẹn với ta lần nào?"

27

Lúc này ta mới nhớ ra, Bùi Hoài quả thực đã hẹn ta vài lần. Vào ngày Đông chí, lễ Lạp bát và đêm giao thừa.

Nhưng ta bị quá nhiều việc vướng bận, bận rộn học một sở trường, bận rộn chu toàn mọi việc với Thẩm Giác, bận rộn cùng mọi người hướng đến tương lai tươi sáng hơn.

Mệt đến nỗi ngay cả lời của nhũ mẫu cũng chưa nghe hết đã ngủ thiếp đi.

"Đến hôm nay ta mới nhìn rõ trái tim mình."

"Sau khi nàng đi, cả Bùi phủ trở nên trống trải. Khi không có ai quản lý ta, ta mới cảm thấy mọi thứ đều không thích ứng được. Quay về đi, được không?"

Hắn ta khẩn cầu, hạ mình thấp nhất có thể.

Ta chợt nhớ lại ngày giỗ mẫu thân, trời mưa đường trơn, ta ngã một cái, đau bụng không chịu nổi.

Tận mắt thấy hắn ta thắt chặt dây cương định đi, ta ôm bụng đau đớn, gào thét cầu cứu, tư thế khom người thấp đến mức như muốn cúi đầu xuống bùn.