Chương 21 - Giấy Kết Hôn Giả
Hắn khẽ nhíu mày, vừa định bước tới thì đối phương đã xoay người, lướt qua hắn trong gang tấc.
Khoảnh khắc ấy, hắn dường như ngửi thấy mùi hương hoa hồng nhàn nhạt.
Tiêu Tẫn sững sờ quay phắt đầu lại, nhưng bóng dáng ấy đã biến mất không tung tích.
“Vừa rồi là vị tiểu thư nào vậy?” – Hắn chặn một người phục vụ, vội vàng hỏi.
Người phục vụ ngơ ngác nhìn quanh, rồi lễ phép đáp: “Thưa ngài, không rõ ngài đang nói đến ai ạ?”
“Chính là… chính là…” – Chưa kịp nói xong, ánh mắt hắn đã dừng lại ở một điểm cách đó không xa.
Ngoài cửa, một bóng người quen thuộc đang từ tốn bước tới chỗ hắn.
Hắn không thể tin nổi mà nhìn chăm chăm vào khuôn mặt ngày đêm mong nhớ ấy, vô thức khẽ lẩm bẩm:
“A… A Ly… em quay lại rồi!”
Đây là lần thứ hai Thẩm U Ly nhìn thấy Tiêu Tẫn mất kiểm soát đến vậy.
Người đàn ông trước mặt nhìn cô đầy si mê, ánh mắt run rẩy chứa đầy nước mắt.
Khoảnh khắc chạy về phía cô, hắn rốt cuộc không kìm được mà bật khóc.
“A Ly, em chưa chết… anh biết mà… anh biết em sẽ không nỡ bỏ lại anh…”
Tiêu Tẫn run rẩy nắm lấy tay cô, muốn siết chặt nhưng lại sợ làm cô đau, cuối cùng chỉ dám nhẹ nhàng cầm lấy.
Thẩm U Ly khẽ nhíu mày, dùng lực hất tay hắn ra, lùi lại một bước đầy lạnh nhạt xa cách:
“Anh là ai vậy? A Uyên, anh có quen người này không?”
Nhìn lòng bàn tay bỗng dưng trống rỗng, Tiêu Tẫn không thể tin nổi ngẩng đầu lên.
Nhưng khi phát hiện ánh mắt Thẩm U Ly lại rơi trên người người đàn ông bên cạnh, sự dịu dàng quen thuộc trong mắt cô khiến hắn đau nhói.
Lúc này hắn mới để ý đến người đàn ông vẫn luôn đứng cạnh Thẩm U Ly.
Hắn nhíu mày, lạnh giọng quát lên: “Ngươi là ai? Dám quyến rũ vợ tao, chán sống rồi à?!”
“Vợ anh?” – Lạc Minh Uyên như nghe được chuyện gì buồn cười, đôi mắt hoa đào lướt qua nhìn Thẩm U Ly:
“A Ly, anh ta nói em là vợ anh ta. Là tai anh có vấn đề, hay là em lén sau lưng anh đi tìm đàn ông khác rồi?”
Thẩm U Ly vốn chỉ định diễn một màn kịch với Lạc Minh Uyên.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ủy khuất và trách móc của đối phương, trong lòng cô lại dâng lên chút tội lỗi khó tả.
Cảm giác ấy… giống như chính cô thật sự là một người đàn bà lăng nhăng vậy.
Cô ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, thân mật khoác lấy cánh tay anh ta, chớp mắt vô tội:
“A Uyên, trong lòng em chỉ có mình anh. Em đâu biết hắn là ai.”
“A Ly! Sao em có thể nói là không biết anh? Chúng ta yêu nhau hơn mười năm, em chẳng lẽ quên hết rồi sao?!”
Tiêu Tẫn phát điên rồi.
Hắn không thể tin được vì sao Thẩm U Ly lại không nhận ra mình, càng không thể hiểu vì sao cô lại đột ngột bên cạnh một người đàn ông khác.
Lúc này, Cố Duyệt Manh chen qua đám đông chạy tới, khoác lấy tay Tiêu Tẫn, nũng nịu hỏi:
“Anh Tẫn, anh sao thế? Sao ở đây đông người quá vậy?”
Vừa nói, cô ta vừa nhìn về phía Thẩm U Ly.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy, toàn thân Cố Duyệt Manh run lên, thất thanh hét lớn:
“Ma… ma kìa!”
Nói xong, cô ta run rẩy trốn sau lưng Tiêu Tẫn, không dám nhìn về phía Thẩm U Ly thêm một lần nào nữa.
Nhìn dáng vẻ chột dạ đáng thương của cô ta, Thẩm U Ly không nhịn được bật cười:
“Tiêu Tẫn? Thì ra là Tổng giám đốc Tiêu, danh tiếng lẫy lừng.
Còn cô đây chắc là phu nhân của Tiêu tổng?
Tôi thấy thần trí cô ấy có vẻ không ổn lắm, hay là làm nhiều chuyện khuất tất quá… thấy ai cũng giống ma nhỉ?”
Nói xong, chưa đợi Tiêu Tẫn kịp phản ứng, cô quay đầu: “A Uyên, hôm nay là tiệc đính hôn của chúng ta, em không muốn nhìn thấy người điên.”
“Được, vậy thì ném bọn họ ra ngoài, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng của phu nhân tôi.”
Lạc Minh Uyên vừa dứt lời, mấy vệ sĩ to lớn lập tức bước vào, không nói một lời liền kéo hai người họ ra ngoài.
“Vô lễ! Các người dám động vào tôi sao?!”
Nhìn bộ dạng tức giận của Tiêu Tẫn, mấy vệ sĩ chỉ lạnh lùng cười nhạt: “Động thì đã sao? Anh định đợi đúng giờ hoàng đạo à?
Nói cho anh biết, cho dù anh là người nhà họ Tiêu thì sao?
Ở chỗ này, Tổng giám đốc Lạc mới là trời, còn anh chẳng là gì cả, hiểu chưa?”