Chương 6 - Giao Ước Câm Lặng
Một đêm nọ, tôi quyết định bỏ trốn.
Tôi núp trong lùm cây đầy muỗi, núp suốt từ sáng tới tối.
Ánh mặt trời thiêu đốt và đôi môi khô rang khiến tôi gần như ngất đi.
Cuối cùng lúc bọn họ từ bỏ việc tìm kiếm, chuẩn bị đi ngủ, cơ hội của tôi mới tới.
Tôi dùng ga giường xé thành vải làm thành một sợi dây.
Lúc cách mép tưởng gần hai mươi cm nữa, sợi vải bị đứt.
Tôi ngã từ trên cao xuống, gãy mất một chân.
Tôi còn bị bắt lại, viện trưởng đánh tôi một trận ra trò, sau đó nhốt tôi vào phòng tạm giam.
Sau khi hết giờ phạt, một cậu bé trông có vẻ lớn hơn tôi vài tuổi đến đón tôi.
Mặc dù gương mặt vẫn búng ra sữa, toát lên vẻ ngây thơ, nhưng anh ấy trông chín chắn hơn mấy đứa trẻ tuổi này nhiều.
Anh ấy nói với tôi:
“Muốn trốn khỏi đây thì phải vứt bỏ ý định bỏ trốn đi.”
Sau đó, anh ấy dạy tôi cách phản kháng, cách giành lại những thứ thuộc về tôi.
Còn tôi sẽ giúp anh ấy chăm sóc cho con mèo hoang ở sân sau viện.
Anh ấy dùng tiền mình tích lũy được qua mọi giờ làm việc tay chân để mua cho tôi một cái bánh sinh nhật.
Tôi dần dần nảy sinh sự hiếu kỳ với anh.
Tôi hỏi: “Anh không đau không ốm gì, lớn lên cũng dễ nhìn, sao lại chưa được nhận nuôi?”
Anh ấy nói với tôi, anh ấy đang đợi mẹ tới đón.
Mỗi khi có người đến nhận nuôi, anh sẽ bày ra dáng vẻ giả vờ ốm, muốn dùng cách này để mọi người bỏ qua anh, chỉ có thế anh mới chờ được mẹ đến đón anh.
Tôi cười nói: “Cũng không có ai muốn nhận nuôi em, chúng mình làm bạn nhé, coi như là chúng mình nhận nuôi lẫn nhau, có được không?”
Cho đến một ngày, một nhóm người trông có vẻ giàu có đến cô nhi viện của chúng tôi.
Anh ấy nhét một cái vòng tay vào tay tôi rồi đẩy tôi ra ngoài.
Tôi vô thức quay đầu nhìn lại, lại thấy anh chạy vào tầng hầm trốn đi.
Nhóm người ki trông thấy chiếc vòng trong tay tôi thì vô cùng vui mừng, bọn họ không đếm xỉa đến sự chống cự của tôi mà trực tiếp kéo tôi đi.
Về sau tôi mới biết bọn họ là người của Hoắc gia.
Trước kia ông Hoắc có một mối tình đầu, hai người bọn họ dùng chiếc vòng này để ước hẹn.
Về sau, ông Hoắc vì hôn nhân gia tộc đã rời bỏ bạn gái đang mang bầu, cùng người khác kết hôn.
Ông Hoắc giờ cũng đã đến tuổi gần đất xa trời, cảm thấy có lỗi với mẹ anh nên mới muốn tìm lại người tình.
Nghe ngóng một phen thì biết, mẹ anh sau khi sinh con vài năm đã qua đời, đứa nhỏ cũng bị đưa vào cô nhi viện.