Chương 16 - Giao Ước Câm Lặng

Kể từ khi ông Hoắc trở nên quẫn trí và Hoắc Trường Ngôn lên nắm quyền kiểm soát, nhà họ Hoắc đã bắt đầu thối rữa từ bên trong.

Tôi không chỉ tìm được bằng chứng cho thấy hắn thông đồng với bọn buôn ma túy, phản bội lại luật pháp, mà còn tìm được rất nhiều bằng chứng cho thấy nhà họ Hoắc đã hối lộ nhiều quan chức cấp cao.

Dù thưa kiện lên tòa án hình sự hay tòa án quân sự, Hoắc Trường Ngôn cũng không thể sống yên ổn được.

A Bân cầm USB, ấn nó vào vị trí nơi tim.

Người đàn ông cao mét chín thế mà giờ đây lại lặng lẽ rơi nước mắt nhìn tôi.

“Cảm tạ.”

“Trời đất chứng giám, nhân quả báo ứng, không lý nào người tốt lại phải bỏ mạng oan ức như thế được.”

Tên điên Hoắc Trường Ngôn đó sau khi bị tôi chặn đã bay tới tìm tôi.

Hắn dùng thủ đoạn cũ, chặn tôi lại trên đường.

Tôi xoay người muốn rời đi thì hắn mở cửa xe, bước xuống, vài bước đã đuổi kịp tôi, hắn gắt gao ôm lấy eo tôi.

“Sao lại muốn chia tay?

“Sao lại muốn chia tay với tôi!!!?”

Hơi thở của Hoắc Trường Ngôn phả vào tai tôi khiến cả cơ thể tôi đều cảm thấy ớn lạnh.

Tôi vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay hắn rồi xoay người lại, tát cho hắn một cú trời giáng

Hoắc Trường Ngôn không hề đề phòng, cái tát này của tôi khiến anh ta loạng choạng lùi lại, suýt thì bị ngã vì mất thăng bằng.”

Anh ta che nửa khuôn mặt lại, nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi.

“Vạn Nhất.”

“Vì sao vậy?”

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói: “Để dành câu đó cho luật sư của anh đi, tôi nghĩ thời gian sắp tới anh sẽ bận rộn lắm đấy.”

Hoắc Trường Ngôn nhanh chóng bắt được trọng điểm.

Hắn cơ hồ bỏ qua lời tôi nói, mà vô cùng mừng rỡ lao tới nắm lấy vai tôi.

Khi hệ thống tìm đến tôi làm nhiệm vụ, nó yêu cầu tôi chọn di chứng gặp phải khi xác nhận nhiệm vụ.

Tôi đã chọn bị câm.

Có những người, nhiều lời cũng chỉ tốn công vô ích.

Mà có những người, một ngàn lời cũng là không đủ để bày tỏ tình yêu.

Hoắc Trường Ngôn chính là loại người thứ nhất.

Tôi không có lời gì để nói với hắn, thế thì chọn làm một người câm là vừa đẹp.

Tôi hất tay hắn ra, gằn giọng nói:

“Tôi chẳng những có thể nói, mà còn có thể làm chứng trước tòa.”

“Tên phản bội, mày chờ ngồi tù mọt gông đi.”

Hoắc Trường Ngôn cau mày, như thế lời của tôi đã khiến hắn bị tổn thương.

“Vạn Nhất, tôi không hiểu.”

“Mấy ngày trước không phải chúng ta vẫn rất yêu nhau sao?”

“Nếu em giận vì tôi đem tặng chiếc vòng kia của em, tôi xin lỗi mà.”

“Tôi chỉ muốn em có thể nhìn đến tôi một lần thôi.”

“Vạn Nhất, chúng ta đừng như vậy nữa được không?”

“Về với tôi nhé, chúng ta sẽ lại sống hạnh phúc bên nhau.”

Người như hắn không có tư cách để nói ra ba từ “sống hạnh phúc” này.

Nếu ngay cả những người như Hoắc Trường Ngôn cũng có thể sống tốt thì đó là sự bất công lớn nhất mà ông trời có thể làm ra rồi.

Tôi hận Hoắc Trường Ngôn.

Hận đến tận xương tủy.

Trước đây hắn chưa từng cảm nhận được hận ý của tôi, lúc này đây cũng chỉ cho là tôi đang cáu kỉnh.

Nhưng mỗi đêm tĩnh mịch trôi qua, cơn hận của tôi ngày càng lớn.

Mỗi đêm tĩnh mịch trôi qua, tôi đã phải kiềm chế bản thân để không giết chết người đàn ông đang nằm ngủ cạnh mình với một con dao thật bén.

Loại hận thù này đã nung nấu mười năm, đã sớm trở thành một phần trong xương thịt tôi.

“Hoắc Trường Ngôn, con người và súc vật thì không có khả năng đến bên nhau.”

“Chưa kể, mày còn không xứng để so với súc vật.”