Chương 14 - Giao Ước Câm Lặng

Có đùa cũng phải có giới hạn chứ, dù người kia là Hoắc Cẩn Ngôn tôi cũng không tha thứ.

Nhưng lần đó, Hoắc Trường Ngôn thực sự thiếu chút nữa thì về chầu ông bà.

Hắn bị thương rất nặng, may mắn lắm mới cướp lại được mạng sống từ tay tử thần.

Hoắc Cẩn Ngôn vì chuyện tôi không thèm để ý đến anh mà có chút lo lắng.

Mỗi một động tác đều đụng đến vết thương trên người anh, khiến anh đau đến nhe răng.

Tôi thua rồi, chỉ đành thở dài.

“Sau này anh làm chuyện nguy hiểm phải báo cho em trước, không được giả chết lừa em nữa.”

Thật ra, tôi đã biết đại khái anh đang làm gì.

Nhưng tôi không thể bảo anh ấy đừng đi nữa.

Hoắc Cẩn Ngôn không phải là của riêng tôi.

Anh ấy là một anh hùng.

Một anh hùng thì còn có sứ mệnh bảo vệ người khác.

Hoắc Cẩn Ngôn nghiêm túc gật đầu.

“Vậy… Đêm giao thừa em có rảnh không?”

“Em có.”

“Vậy hẹn gặp em ở Duy Cảng nhé, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”

“Được, vậy… không gặp không về.”

Trên đường từ bệnh viện quay trở về, một chiếc ô tô màu đen chặn tôi lại.

Hoắc Trường Ngôn kéo cửa sổ xuống, ngẩng đầu nhìn tôi.

“Nếu em vẫn không chịu gọi cho tôi, thì tôi không còn cách nào khác ngoài trực tiếp tìm đến em cả.”

Sau lần gặp đầu tiên, Hoắc Cẩn Ngôn đã dặn tôi phải cẩn thận với em trai anh.

Hoắc Trường Ngôn rất mưu mô, mặc kệ anh trai thích gì đều muốn đoạt lấy.

Ham muốn chiến thắng bệnh hoạn đã khiến cho hắn trở nên mù quáng.

Tôi không thèm để ý đến hắn, hắn thế mà lại tự mình vươn cành ô-liu với tôi vì thứ ham muốn chiến thắng đó.

Hắn mỉm cười nhìn tôi rời đi rồi hét lớn:

“Có muốn cược chút không, cô sẽ sớm hối hận cho mà xem.”

Hoắc Trường Ngôn nói đúng.

Một tháng sau đó, tôi đến tìm hắn.

Mặt dày mày dạn theo sát bên người hắn.

Bởi vì Hoắc Cẩn Ngôn chết rồi.

Ngày hôm đó A Bân đưa cho tôi lá thư tuyệt mệnh của anh ấy.

Những người như anh luôn viết thư tuyệt mệnh phòng trường hợp xấu nhất cho gia đình trước mỗi lần làm nhiệm vụ.

Thư của anh luôn chỉ đề tên tôi, vì trong thâm tâm, anh không còn coi ai khác là người thân.

A Bân đem đến cho tôi một chồng thư.

Mỗi lá thư là khoảnh khắc anh vào sinh ra tử.

Tôi gần như đã mất anh ấy vào tay tử thần nhiều lần trong quá khứ mà không hề hay biết.

Đây là lần cuối.

Anh sẽ không còn quay lại với tôi nữa.

Lá thư tuyệt mệnh cuối cùng là một file ghi âm, vì nhiệm vụ cấp bách, anh không có đủ thời gian để viết thư nữa.

Âm thanh từ đầu dây bên kia có chút ồn ào.

Hoắc Cẩn Ngôn im lặng một lúc rồi mới nói.