Chương 4 - Giao Dịch Thời Gian

Anh lảo đảo đứng ở cửa, bất ngờ rút ra hai xấp tiền trong túi áo khoác rồi quăng lên kệ giày:

“Vợ ơi… ba mươi vạn! Anh nhận làm việc ngoài đó… đỉnh chưa?”

Tiền đỏ vương vãi khắp sàn, có vài tờ rơi ngay cạnh dép tôi.

Anh lục lọi lấy điện thoại ra, nhận diện vân tay tới ba lần mới mở được khóa:

“Số còn lại… để anh chuyển tiếp cho em…”

“Để mai đi.” – Tôi đưa tay định đỡ anh, nhưng bị anh kéo mạnh tay lại.

Anh ngồi bệt xuống sàn, nước mắt đột nhiên tuôn ra:

“Anh đúng là vô dụng… để em theo anh mà khổ thế này…”

Trán anh tựa vào đầu gối tôi, áo vest đẫm mùi rượu, giọng nói u uất như vọng từ lòng đất:

“Em có hối hận vì lấy anh không?”

Tôi đứng chết trân tại chỗ, hình ảnh hiện về trong đầu—

Những đêm anh lén hút thuốc dưới hầm xe.

Chiếc cổ áo sơ mi sờn mép vì mặc quá nhiều.

Cái balo con gái dùng, anh tự tay khâu bằng chỉ màu hồng cánh sen tôi bỏ đi.

Tiền thưởng của tôi, tiền đầu tư chia lãi, cả khoản tăng lương 40%… anh chưa từng đụng đến.

Một người đàn ông, trong suốt hơn một năm nay, phải dựa hoàn toàn vào vợ để nâng chất cuộc sống.

Anh đang dùng cách vụng về nhất để giữ gìn chút tôn nghiêm mong manh còn lại của mình.

Tôi từ từ ngồi xuống, ôm lấy bờ vai đang run lên của anh:

“Ngốc ạ… điều em cần từ đầu đến giờ chưa bao giờ là tiền cả.”

Cả người anh cứng đờ lại, rồi bỗng bật khóc nức nở như một đứa trẻ đi lạc quá lâu.

Tôi muốn nói thật với anh, kể hết mọi chuyện.

Một khi ý nghĩ đó nhen lên, rất khó để kìm lại.

Đêm ấy, tôi đợi con ngủ say, cầm bộ đồ ngủ ren mới mua chạy vào phòng tắm.

Không ngờ, chính đêm đó, cả hai chúng tôi lại cùng lúc phát hiện ra bí mật của nhau…

6.

Tôi đứng trong làn hơi nước của phòng tắm, chiếc váy ngủ ren đen hiện mờ mờ trong gương.

Đây là “chiến giáp” tôi đã để trong giỏ hàng suốt ba tháng mới dám cắn răng mua.

Chỉ để phá vỡ băng giá giữa hai đứa suốt nửa năm nay.

Tôi còn đang do dự xem có nên xịt thêm ít nước hoa không thì—

Chiếc điện thoại trong góc đột ngột rung lên.

Là máy của Trình Thủ Khiêm.

Dạo gần đây, anh thường lấy cớ đi vệ sinh, rồi biến mất cả nửa tiếng.

Tôi cúi nhặt điện thoại, màn hình sáng lên hiển thị một số lạ không có lưu tên.

Cảm giác bất an dâng lên khiến tim tôi thắt lại.

“Alo? Thủ Khiêm, em nhắn mà anh không trả lời gì hết.”

Đầu dây bên kia là giọng nữ ngọt ngào, trẻ trung, nghe như rót mật.

“Mai em rảnh đó, mình gặp nhau chỗ cũ nha?”

Tôi cắn chặt môi, ngón tay run lên khi vội vàng tắt máy.

Chỗ cũ? Chỗ nào là chỗ cũ?

Tôi thử mở khóa điện thoại.

Sai mật khẩu.

Tôi không biết từ khi nào… anh cũng đã đổi mật khẩu.

Tôi như người mất hồn bước ra khỏi phòng tắm.

Không ngờ lại thấy Trình Thủ Khiêm—cũng đang đứng chết lặng bên giường, tay siết chặt lấy điện thoại của tôi.

“Thẩm Khê Ninh…” – Giọng anh run lên,“Tài khoản của em… sao lại có 3 triệu 270 nghìn?”

Tôi lao tới giật lại điện thoại, tim đập loạn xạ.

“Anh nhìn nhầm rồi, là 300 nghìn! Là tiền công anh chuyển lần trước đó!”

Anh nhìn tôi chằm chằm, trong mắt dâng lên sự nghi ngờ, kinh ngạc, và… một tia hiểu rõ kỳ lạ đến rợn người.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn không nói thêm gì nữa.

Cả hai chúng tôi lại rơi vào một sự im lặng khó hiểu.

Nếu như anh thực sự làm chuyện gì có lỗi với tôi, tôi phải giữ lý trí, Phải nghĩ cho bản thân và con gái trước tiên.

7.

Tôi tìm đến văn phòng thám tử tư đắt nhất thành phố, vung tay 500 nghìn chỉ để đổi lấy một câu trả lời.

Trình Thủ Khiêm, rốt cuộc anh có phản bội tôi không?

Bản báo cáo từ thám tử lại như một chậu nước đá dội thẳng vào đầu tôi:

7:30 sáng – rời nhà, đi làm. 9:00 – 21:00 – ở công ty, thỉnh thoảng tăng ca. Có khi ghé siêu thị mua sữa giảm giá và dâu tây cho con gái.

Lịch trình hằng ngày của Trình Thủ Khiêm chỉ loanh quanh giữa hai điểm — sạch sẽ đến bất thường.

Tôi lấy cớ “khó ngủ”, chuyển sang ngủ ở phòng khách. Đêm nào cũng căng mắt theo dõi định vị điện thoại, thậm chí còn gắn GPS siêu nhỏ lên xe anh.

Kết quả… vẫn là một khoảng trống hoàn toàn.

Hôm đó, tôi chuyển khoản 500 nghìn cho thám tử.

Ngay lập tức, chỉ số thời gian sinh tồn trên màn hình khóa điện thoại tôi nhảy loạn lên:

【+8,006,880 phút】→【+7,506,880 phút】

Mất 500 nghìn, đồng nghĩa với mất luôn 500 nghìn phút tuổi thọ.

Tôi nghẹt thở.

Thì ra, đây không phải “tiền từ trên trời rơi xuống”, mà là một giao dịch lấy mạng đổi tiền.

Mỗi lần nhận vào 10 tệ/phút, tôi được tăng thêm 1 phút sống. Nhưng nếu tiêu 1 tệ, tôi sẽ mất đi đúng 1 phút.

Tiêu nhiều hơn nữa… thời gian sống thậm chí có thể phản phệ ngược lại.

Trước giờ, tôi đều để dành số tiền ấy, chưa từng tiêu xài. Cũng là vì sợ điều mà Trình Thủ Khiêm hay nói — lỡ sau này lại gặp khó khăn thì sao?

Làm người từng sống thiếu tiền, dễ sinh ra bất an. Tiền cứ tích trữ được càng nhiều, lòng mới yên hơn.

Nhưng việc nghi ngờ anh… lại dần bào mòn tinh thần tôi.

Tôi bắt đầu kiếm chuyện, kiếm cớ gây gổ.

“Sao không bóp kem đánh răng từ dưới lên?!”