Chương 2 - Giao Dịch Thời Gian
Tôi lắc đầu, bước ra khỏi ngân hàng thì bất giác mở điện thoại.
【Thời gian sinh tồn +101280 phút】(71 ngày)
Thời gian của tôi… thật sự đang sinh lời sao?
Còn lúc này, lão Chu đang vi vu khắp thế giới.
Champagne dưới tháp Eiffel ở Paris.
Trực thăng riêng ở khu trượt tuyết Thụy Sĩ.
Hồ bơi vô cực tại khách sạn bảy sao ở Dubai.
Caption: “Đời người đắc ý, phải tận hưởng hết mình!”
“Nghe nói ổng mua hẳn một hòn đảo ở Maldives luôn đấy.” – Tiểu Lưu vừa lướt điện thoại vừa xuýt xoa. “Vợ lão cũng nghỉ việc rồi, ngày nào cũng khoe đồ hiệu.”
Tôi nhìn nụ cười ngạo nghễ của lão Chu trong ảnh, chợt nhận ra…
Khóe mắt anh ta hình như có thêm mấy nếp nhăn.
Giống như… sức sống đang bị thứ gì đó rút cạn.
3.
Có lẽ do bị lão Chu kích thích.
Tối hôm đó, tôi tắt điện thoại, quay sang người chồng vừa tăng ca về, vừa đặt lưng lên giường thì nói:
“Hay mình đưa Như Như đi Tam Á chơi đi?”
Anh ấy ngẩng đầu, mắt ánh lên niềm vui, nhưng rồi nhanh chóng chau mày:
“Giờ vé máy bay với khách sạn đắt lắm, hay mình đợi đến mùa thấp điểm?”
“Tiền hết thì kiếm lại được. Nhưng đợi Như Như vào tiểu học rồi, mình đâu còn thời gian.”
Tôi ngắt lời, nhanh tay mở app đặt phòng.
“Đây nè khách sạn Thiên Vực ở Tam Á, phòng hướng biển, combo hai đêm chỉ có 3.888 tệ!”
Thực ra đó là combo phòng gia đình giá 5.888, nhưng tôi nghiêng điện thoại một chút, không để anh ấy thấy rõ giá thật.
Anh còn đang lưỡng lự chưa nói gì, thì con gái bất ngờ nhào tới ôm chân anh.
“Ba ơi! Con muốn xem biển!”
Và thế là… anh ấy gật đầu.
Ngày đầu tiên đặt chân đến Tam Á, tôi đã kéo cả nhà đi chợ hải sản.
“Chọn tôm hùm xanh mỗi người một con nhé?” – Tôi chỉ vào mấy con đang ngọ nguậy trong bể.
Chồng tôi hít sâu một hơi, cười gượng nói với chủ quán: “Cho… cho con nhỏ thôi là được rồi.”
Con gái đòi mua đồ chơi đi biển, tôi lập tức chọn luôn bộ đồ chơi phiên bản Disney hợp tác, giá 298 tệ.
Chồng tôi vội vàng kéo tay tôi lại: “Hàng vỉa hè có 30 tệ một bộ thôi mà!”
“Tụi đó nhựa sắc, làm xước tay con thì sao?” – Tôi mạnh dạn quét mã thanh toán.
Sau đó còn ghé cửa hàng miễn thuế mua liền mấy bộ mỹ phẩm.
Tối đến, anh ấy trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng lên tiếng:
“Vợ à… giờ thì đúng là dư dả hơn chút, nhưng có những khoản… thực sự không cần phải tiêu như thế đâu.”
Giọng anh nhẹ như không, nhưng lại đâm trúng đúng chỗ yếu mềm trong lòng tôi.
Tôi bật dậy, mắt cay xè ngay lập tức.
“Trình Thủ Khiêm, lúc anh cầu hôn em nói gì? Nói là sẽ cho em làm công chúa cả đời!”
“Nhưng bây giờ thì sao? Đi ăn cũng phải dùng mã giảm giá trên Meituan, Mua đồ mặc thì phải đợi xả hàng cuối mùa, Ngay cả kem dưỡng da cũng phải đong từng mililit, Đây là ‘công chúa’ mà anh hứa sao?!”
Giữa màn đêm, giọng tôi run rẩy như một quả bóng bị xì hơi.
Những năm qua vì tình cảm đôi bên, vì sĩ diện của anh, tôi chưa từng nói những lời như vậy.
Anh hoảng lên, đưa tay muốn kéo tôi, nhưng tôi né tránh.
“Anh không có ý đó…” – Anh hạ giọng, lúng túng giải thích. “Anh chỉ sợ… sau này lại gặp khó khăn…”
Tôi không nói thêm gì nữa, quay lưng lại với anh.
Tôi không rõ mình đang giận vì sau khi cưới chưa từng có một ngày thực sự sung sướng,
Hay vì anh đã vạch trần sự thay đổi trong cách tiêu tiền của tôi.
Sáng hôm sau, tôi lơ mơ tỉnh giấc, phát hiện bên cạnh trống không.
Trên tủ đầu giường có ba món:
Một chú voi nhỏ làm bằng khăn tắm, mũi voi kẹp theo thẻ phòng.
Một tấm bản đồ vẽ tay, có đánh dấu trái tim đỏ: “10:00 – Lối mộng dừa”.
Một tờ giấy nhỏ viết: “Công chúa hôm nay được nghỉ phép, hiệp sĩ chịu hết phần lao động.”
Tôi mở cửa ban công, thấy chồng đang ngồi xổm ngoài bãi biển, vụng về giúp con gái xây lâu đài cát.
Anh quay lại nhìn tôi, cười thật tươi, lưng áo ướt sũng mồ hôi.
10 giờ ở Lối mộng dừa, anh và con gái đã ngồi đợi sẵn.
Tay trái anh cầm một chiếc mũ rộng vành mua từ người bán hàng rong, giá 15 tệ.
Tay phải xách một túi nilon:
Bên trong là trái dừa ướp lạnh, cùng chiếc vòng tay làm từ vỏ sò mà tối qua anh đã kỳ kèo mặc cả ở chợ đêm.
Khi tôi bước tới gần, bỗng có bản nhạc “Tình yêu giản đơn” vang lên từ đâu đó.
“Ngày còn là sinh viên nghèo, anh cũng từng theo đuổi em như thế này.” – Anh gãi đầu, cười ngại. “Bây giờ chẳng giàu hơn bao nhiêu, nhưng vẫn muốn em nhớ lại cảm giác đó.”
Gió biển thổi tung búi tóc của tôi. Anh đưa tay vén nhẹ sợi tóc vướng trên môi tôi, động tác vô cùng tự nhiên.
Tôi bỗng nhận ra, khoảnh khắc này… Còn ngọt ngào hơn cả đĩa hải sản 488 tệ tối qua.
4.
“Thẩm Khê Ninh, phương án này của cô rất có sáng tạo đấy.”
Trong phòng họp, sếp gật đầu hài lòng.
Một năm trước, cũng tại chiếc bàn tròn này, tôi còn chỉ biết phụ họa theo:
“Vâng, anh nói đúng ạ”, rồi cắm đầu sửa slide theo những ý tưởng bâng quơ của ông ấy.
Nhờ không còn bị áp lực tiền bạc đè nặng, tôi thoát khỏi tư duy làm công ăn lương.
Tôi bắt đầu dám nói ra chính kiến của mình.
Mỗi phút +10 tệ, âm thầm rửa trôi nỗi sợ bị bác bỏ của tôi.
Đầu năm nay, tôi thật sự được thăng chức, lương tăng 40%.
Tiểu Lưu ở bàn bên nghiêng người sang, giọng đầy ngưỡng mộ:
“Chị Khê Ninh, dạo này chị siêu thật luôn, ba đề án liên tiếp được duyệt luôn ấy!”