Chương 5 - Giang Hà Vô Thanh
5.
Sau khi tên thám tử kia rời đi, ta ngồi một mình trong thiền phòng rất lâu.
Cơn đau đã tan biến.
Kỳ thực, ngoại trừ lần đầu tiên đau đớn vô cùng, những động tác sau đó, hắn như thương xót mà nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật, ta giờ đã là món đồ chơi của người khác.
Dịu dàng hay thô bạo, cũng đều chỉ để mua vui cho người ta mà thôi.
Sau khi thu xếp lại dung trang, ta thất thần trở lại mật thất, trở lại trước bài vị của mẫu thân thu dọn đồ đạc chuẩn bị về Giang gia.
Vừa đi đến lưng chừng núi, ta thấy Phương Hoài Minh đang đi lên núi.
Khoảnh khắc nhìn thấy ta, mắt hắn đỏ hoe, chất vấn ta:
"Hôm nay ta nghe nhạc phụ nói, muội muốn gả cho Ôn gia đại lang? Tại sao?"
Ta ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu: "Gả cho hắn, ta không cần làm thiếp."
Phương Hoài Minh như con mèo bị giẫm phải đuôi, giọng điệu lập tức cao lên:
"Hôm qua ta đã nói với muội rồi, ta có nỗi khổ tâm riêng. Dù cho muội làm thiếp cũng là quý thiếp, những gì ta có thể cho muội, ta đều cho muội, còn chưa đủ sao?"
"Tâm Nhi, đừng nhõng nhẽo nữa, đừng làm khó ta."
Nhõng nhẽo?
Làm khó?
Ta đột nhiên cảm thấy nực cười vô cùng.
Phương Hoài Minh vào trường học Giang gia mười năm trước.
Năm đó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, dựa vào chút quan hệ họ hàng xa lắc xa lơ mà đến nương nhờ, bị Giang Tiêu Tiêu một phen chế nhạo sỉ nhục.
Tuy cuối cùng được ở lại Giang gia, nhưng vừa học vừa làm, sống rất vất vả.
Mẫu thân thấy hắn đáng thương, dù bản thân cũng chẳng khá khẩm gì, nhưng vẫn tận lực giúp đỡ đôi chút.
Ta và hắn, khi còn nhỏ đều bị Giang Tiêu Tiêu ức hiếp, luôn nương tựa lẫn nhau, chữa lành vết thương cho nhau.
Sau này mẫu thân mất, Giang Tiêu Tiêu đã ép ta uống thuốc câm như thế nào, lại càng thêm tàn nhẫn đối xử với ta ra sao, hắn đều nhìn thấy cả.
Bây giờ, hắn không chỉ muốn cưới kẻ thù của ta làm vợ, mà còn muốn ta làm thiếp cho phu quân của ả.
Hắn rõ ràng biết ả là loại độc phụ nào!
Ta không đồng ý, lại biến thành ta nhõng nhẽo, ta làm khó hắn?
Ta im lặng hồi lâu không để ý đến Phương Hoài Minh, nhất thời bị sự vô liêm sỉ của hắn làm cho chấn động.
Hắn lại tưởng ta ngầm đồng ý, liền dịu giọng xuống: "Về nhà với ta đi, ta đã bắt được cá mè rồi, sẽ nướng cho muội ăn, ăn xong thì không được giận nữa."
"Ngày mai ta cùng muội đi tìm nhạc phụ, để người đồng ý cho muội cùng Giang Tiêu Tiêu gả cho ta."
Nói năng đường hoàng như vậy, đương nhiên như vậy.
Như thể không có ta thì không được.
Ta bỗng nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Bèn giơ tay lên: "Ta đã không còn trong trắng, chàng vẫn muốn cưới ta sao?"
Bàn tay đang ôm vai ta của Phương Hoài Minh cứng đờ, sau đó buông ra.
"Muội nói gì?"
"Giang Tiêu Tiêu đã tìm du côn lưu manh, làm nhục trong sạch của ta, vừa rồi, ả ta đã toại nguyện, ta không còn là xử nữ nữa."
Lúc này Phương Hoài Minh mới chú ý đến, tóc tai ta rối bời, y phục xộc xệch.
Hắn chỉ lo hỏi tội, vậy mà không nhận ra chút khác thường nào ở ta.
Ánh mắt hắn thay đổi, từ đau lòng, đến phẫn nộ, chuyển sang giằng xé, cuối cùng dừng lại ở sự chán ghét.
Trong im lặng kéo dài, ta đã biết câu trả lời của hắn.
Nếu như một năm trước, ta không được tên thám tử kia cứu, chắc đã bị hắn ruồng bỏ sớm hơn một năm.
Tình cảm của người nam nhân này, còn mong manh hơn ta tưởng.
Tiếng cười khẩy của ta, phá vỡ sự im lặng.
"Những lời vừa rồi, là lừa chàng thôi, ta trượt chân ngã xuống núi, làm bẩn y phục."
Sau khi giải thích xong, sự chán ghét trong mắt Phương Hoài Minh biến mất.
"Hù chết ta rồi, Tâm Nhi, chuyện trong sạch của nữ nhi, không thể tùy tiện nói đùa."
Hắn lại mỉm cười, đưa tay muốn xoa đầu ta.
Ta lùi lại một bước, lạnh mặt:
"Những chuyện vừa rồi là nói đùa, nhưng câu ta không gả cho chàng không phải nói đùa."
"Chàng bạc tình bạc nghĩa phụ ta trước, ta tuyệt đối không cam tâm tình nguyện làm thiếp cho chàng."
"Hôn sự của chàng và ta đều đã định, không còn chỗ xoay chuyển, mong chàng tự trọng."
Ta ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu, mỗi động tác đều dứt khoát như muốn chặt đứt tất cả tình cảm giữa ta và hắn.
Chữ cuối cùng vừa dứt, ta lập tức quay người.
Phương Hoài Minh không đuổi theo.
Nhưng khi ta đi được mười bước, lại nghe thấy phía sau dường như truyền đến giọng nói rất nhỏ của Phương Hoài Minh:
"Tâm Nhi, dù muội có muốn hay không, cả đời này muội cũng chỉ có thể là người của ta, Phương Hoài Minh."