Chương 5 - Giam Cầm Trong Trái Tim Cố Dã
14
Mẹ Cố Dã còn muốn giữ chúng tôi ở lại vài ngày nữa nhưng Cố Dã không chịu. Tối hôm sau khi ăn xong, anh ấy liền dẫn tôi về nhà.
Đêm khuya, Cố Dã ôm một chiếc gối đứng ở cửa phòng tôi.
“Mẹ nói em tối qua bị chuột rút, bảo anh để ý em giữa đêm.”
“À, vâng.”
Anh đặt gối xuống, rồi nằm xuống cạnh tôi.
Sau khi tắt đèn, mọi giác quan dường như trở nên nhạy bén hơn. Tôi không dám nhúc nhích, nằm cứng đờ trên giường.
Rất nhanh, lưng tôi bắt đầu mỏi. Tôi cẩn thận xoay người đổi tư thế, nhưng vừa mới chuyển động thì một bàn tay đã đặt lên eo tôi.
Trong bóng tối, giọng trầm của anh vang lên:
“Đau lưng à? Để anh xoa cho.”
Bàn tay ấm áp của anh chạm vào lưng tôi, hơi nóng từ cơ thể anh truyền qua lớp vải một cách đều đặn.
Tôi càng cứng đờ, không dám động đậy.
“An An”
Anh gọi tôi:
“Thả lỏng đi, em như thế này trông giống như anh đang bắt nạt em vậy.”
Anh quay mặt tôi về phía anh:
“Nếu anh thực sự muốn bắt nạt em, có lẽ thế này vẫn chưa đủ đâu.”
Nói rồi, anh từ từ tiến lại gần và đặt một nụ hôn lên môi tôi.
Sau nụ hôn, giọng anh cũng thấp hẳn, pha chút sự quyến rũ:
“Thả lỏng đi, chúng ta là vợ chồng mà.”
Anh lại tiếp tục hôn, bàn tay to lớn len vào dưới lớp áo, vuốt ve chậm rãi. Nửa người tôi đã tê rần, may mà tôi vẫn còn chút lý trí để ngăn anh lại.
“Đứa… đứa bé đang đạp em.”
Anh ấy hơi cứng lại, sau đó bất đắc dĩ nói:
“Vậy anh đành chờ chút nữa vậy.”
Năm tháng sau, đứa con chào đời. Nghe nói lúc đó Cố Dã chỉ nhìn con một cái rồi bảo người khác bế đi. Anh ấy đứng chờ ở cửa, đợi tôi được các y tá đẩy ra ngoài.
Mãi đến khi tôi xuất viện về nhà, anh ấy mới lần đầu tiên bế con.
Con ngủ trong phòng riêng, có người giúp việc chăm sóc nhưng tôi không yên tâm nên đã chuyển qua ngủ cùng con.
Cố Dã giao công ty lại cho bố anh ấy quản lý, dành toàn bộ thời gian ở bên cạnh tôi trong suốt thời gian ở cữ.
Nhưng mỗi ngày, anh vẫn biến mất vài giờ, khi hỏi đến thì anh nói có việc quan trọng cần giải quyết.
Bạn thân lén nói với tôi rằng cô ấy thấy Cố Dã đi ăn tối cùng Nguyễn Lam Tâm. Tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu, biểu lộ rằng tôi đã biết. Bạn tôi còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bảo tôi nên cẩn trọng hơn.
Chuyện này chẳng hiểu sao lại truyền đến tai bố mẹ chồng, họ ngay lập tức gọi Cố Dã về và chất vấn tại sao anh vẫn còn liên quan đến Nguyễn Lam Tâm.
Cố Dã thở dài:
“Thật ra anh định giấu chuyện này, nhưng có vẻ không giấu được nữa rồi.”
Anh quỳ một chân xuống trước mặt bố mẹ và tôi:
“Dù chúng ta đã có con, nhưng anh vẫn muốn hỏi em, Thẩm An An, em có đồng ý lấy anh không?”
Anh lấy ra một chiếc nhẫn kim cương. Chiếc nhẫn này gần giống với chiếc tôi đang đeo, nhưng nếu nhìn kỹ thì tinh xảo hơn hẳn.
Tôi bỗng nhớ ra điều gì đó, ngạc nhiên hỏi:
“Sao anh có chiếc nhẫn này?”
Chiếc nhẫn này là mẫu tôi đã tự thiết kế hồi còn học trung học. Lúc đó, tôi đã viết lên bản vẽ câu:
“Đây là chiếc nhẫn cưới độc nhất vô nhị thuộc về tôi.”
Bản phác thảo gốc đã bị mất từ lúc nào không rõ, tôi vẽ lại một bản khác và có chỉnh sửa một chút. Và chiếc nhẫn Cố Dã đang cầm chính là bản tôi đã chỉnh sửa.
Anh khẽ cười:
“Bản phác thảo gốc là anh nhặt được vào ngày đầu tiên anh gặp em. Còn bản này, anh thấy trong phòng vẽ của em.”
Giữa thai kỳ, tôi làm việc tại nhà. Cố Dã đã thiết kế riêng một phòng vẽ cho tôi để tiện làm việc. Mọi bản vẽ của tôi đều được cất trong đó.
Anh hỏi:
“Vậy, em có đồng ý lấy anh không?”
Dưới ánh mắt trông đợi của bố mẹ chồng, tôi xúc động đến đỏ mắt và đưa tay ra.
Đám cưới được ấn định vào lúc con tròn ba tháng tuổi, mẹ chồng nói bà muốn cho tôi thời gian để phục hồi.
Sau khi sinh, dáng người tôi có hơi tròn trịa hơn, không quá béo nhưng ai chẳng muốn mình ở trạng thái tốt nhất khi xuất hiện trong đám cưới, đúng không?
Sau thời gian ở cữ, tôi vẫn ngủ trong phòng của con. Không hiểu sao, ánh mắt của Cố Dã mỗi khi nhìn tôi ngày càng trở nên đầy ưu tư.
Cho đến nửa tháng sau, hôm đó anh về nhà sớm, cùng tôi dỗ con ngủ. Khi con đã ngủ yên, tôi chuẩn bị nằm xuống thì Cố Dã bất ngờ bế tôi trở lại phòng ngủ chính.
Anh nhẹ nhàng cúi xuống, giọng nói êm ái đầy mê hoặc:
“Ăn chay lâu vậy rồi, em nên bù đắp cho anh đi.”
Tối hôm đó, Cố Dã không hề mệt mỏi mà lăn lộn tôi đến gần sáng. Khi không chịu nổi nữa, tôi cắn lên vai anh để không mất kiểm soát mà kêu thành tiếng. Sau đó, tôi cuộn tròn trong lòng anh và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Những ngày sau đó, Cố Dã như phát hiện ra một thế giới mới, ngày nào cũng thử những cách mới, không biết mệt mỏi.
Mãi đến khi mẹ chồng phát hiện quầng thâm dưới mắt tôi, bà nói một trận, lúc đó Cố Dã mới thu mình lại.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt mà đã đến ngày cưới.
Trước khi buổi lễ bắt đầu, Nguyễn Lam Tâm xuất hiện. Gương mặt của cô ấy trông rất tiều tụy nhưng vẫn cố gượng cười:
“Chúc mừng em.”
“Cảm ơn chị.”
Cô ấy nói:
“Tôi từng nghĩ dù Cố Dã không yêu tôi, chúng tôi vẫn có thể đi đến cuối cùng, nhưng không ngờ anh ấy lại từ bỏ tôi.”
Tôi ngạc nhiên:
“Nhưng chẳng phải ngày đó là chị từ bỏ anh ấy sao?”
Hồi đó mọi người đều nói Cố Dã vì cô ấy mà chịu đau khổ gần nửa cuộc đời.
Nguyễn Lam Tâm cười:
“Đó là lời đồn tôi tung ra để giữ thể diện cho mình mà thôi. Tôi muốn xem anh ấy sẽ xử lý thế nào, kết quả là anh ấy không làm gì cả.”
Tôi càng thắc mắc:
“Chị yêu anh ấy như vậy, tại sao lại từ bỏ?”
Nguyễn Lam Tâm nhìn tôi chằm chằm:
“Vì em. Thẩm An An, ngày anh ấy nói chia tay với tôi, anh ấy đã nhìn thấy một người bạn học của em tỏ tình với em.”
“Tôi cứ nghĩ sau khi chia tay anh ấy sẽ đến tìm em, không ngờ anh ấy lại chọn âm thầm dõi theo em mà không dám làm phiền.”
“Rồi khi gia đình em gặp chuyện, cũng chính là anh ấy đã đứng sau giúp đỡ. Em nghĩ tại sao đám chủ nợ tự nhiên lại không đến tìm em nữa?”
Tôi ngẩn người trong phút chốc, không ngờ rằng sự thật lại là như vậy.
Ngày Lâm Hướng Dụ tỏ tình với tôi, tôi đã từ chối anh ấy với lý do bận học, còn khuyến khích anh theo đuổi ước mơ.
Anh hỏi tôi có phải xem thường anh không, tôi đã nghiêm túc trả lời rằng tôi đã có người trong lòng và đã thích người ấy từ lâu.
Không lâu sau đó, gia đình tôi gặp biến cố, nợ nần chồng chất. Bố tôi đã bán cả công ty để trả nợ nhưng vẫn không đủ. Mẹ tôi ghét ông vì không còn tiền bạc, bà bỏ đi cùng một người nước ngoài và từ đó không còn tin tức gì nữa.
Ngày bà đi, bố tôi đã nhảy từ mái nhà một công trường bỏ hoang xuống.
Năm 20 tuổi, tôi lo xong hậu sự cho bố, bán biệt thự, chuyển đến một căn nhà nhỏ và bắt đầu cuộc sống vừa học vừa làm.
Lúc đó tôi còn nhỏ, chỉ nghĩ chủ nợ dễ thương lượng, tôi dùng tiền bán biệt thự trả nợ và họ không làm khó tôi. Công việc làm thêm của tôi có đãi ngộ rất tốt, tôi cũng tưởng là mình gặp may. Căn hộ nhỏ tôi thuê tuy nhỏ nhưng an toàn và rẻ.
Bạn thân tôi nói tôi thật may mắn, vận may luôn đến với tôi.
Giờ đây, khi nghe Nguyễn Lam Tâm nói vậy, tôi mới hiểu “vận may” của mình đều xuất phát từ sự quan tâm thầm lặng của Cố Dã.
“Thẩm An An, nếu anh ấy đã quyết định chọn em, tôi cũng không còn gì để nói.”
Câu nói của Nguyễn Lam Tâm kéo tôi về thực tại.
“Xin lỗi.”
Tôi nói:
“Là chúng tôi nợ chị.”
“Thật ra cũng không phải, anh ấy đã giúp gia đình tôi nhiều thứ khi lợi dụng tôi để kéo gần khoảng cách với em. Là tôi tham lam thôi.”
Cô ấy đứng dậy:
“Tôi đi đây, nếu không có việc gì đặc biệt, tôi chắc sẽ không quay lại đây nữa.”
Tiếng chuông báo hôn lễ vang lên, tôi cầm váy, chậm rãi bước lên lễ đài.
Đang đứng đối diện tôi lúc này chính là người đàn ông tôi sẽ gắn bó cả đời.
Giống như lần đầu gặp gỡ, giữa đám đông nhộn nhịp đó, mắt tôi chỉ nhìn thấy anh.
Có những người, ngay lần đầu gặp đã khiến bạn muốn trao cả cuộc đời cho họ.
Hết