Chương 3 - Giấc Ngủ Bỗng Có Con
Anh ta thản nhiên nói:
“Thịnh Hạ, tự soi gương mà xem. Từ lúc có thai, cô còn có chút nào giống phụ nữ không? Đàn ông nào lại thích một kẻ như cô?”
Anh ta hết đêm này tới đêm khác chẳng về, dung túng để Đàm Nguyệt công khai chụp ảnh, cố tình chọc tức tôi.
Trong tiếng khóc không ngừng của đứa nhỏ, trong sự dồn ép tàn nhẫn ấy, tôi thật sự bị dồn ép thành kẻ điên.
Về sau, mỗi lần tôi muốn gặp anh ta, tôi lại dày vò con trai.
Bởi vì chỉ có vậy, mới khơi dậy được chút tình cha bé nhỏ như hạt bụi của anh ta.
Lúc này, nhìn sắc mặt anh ta xanh trắng thất thường, bản nhạc valse vui tươi bỗng vang lên trong hội trường.
Như một khúc nhạc chào mừng cho sự điên loạn của tôi.
“Thẩm Mục Thần, nhìn kỹ đi. Đây là bài học đầu tiên mẹ dạy con – cách lôi kẻ phản bội xuống địa ngục!”
Tôi bật cười ngạo mạn, nhấc ghế ném thẳng vào bàn tiệc đầy thức ăn.
“Choang——!”
Thủy tinh vỡ tung tóe, tiếng hét kinh hãi vang khắp hội trường, hòa cùng giai điệu nhạc dồn dập.
Thứ gì có thể đập, có thể ném, tôi phá sạch.
Một buổi tiệc sinh nhật lộng lẫy, chỉ trong chốc lát hóa thành đống hoang tàn.
“Đủ rồi! Cô thật sự điên rồi! Nếu cô đã bất chấp như vậy, thì tôi… tôi sẽ ly hôn với cô!”
Thẩm Thời An vẫn chưa ý thức được tình thế, vẫn dùng giọng kẻ bề trên quát mắng tôi.
Tôi thấy sự quyết tuyệt trong mắt anh ta, lại thấy nực cười.
“Ly hôn với tôi? Thẩm Thời An, anh dám sao?”
Ngày mới quen, anh ta chỉ là một sinh viên nghèo được bố mẹ tôi chu cấp.
Khi được đưa từ quê nghèo lên thành phố, thân hình gầy gò trong bộ quần áo chẳng vừa người, ánh mắt sợ sệt, một tiếng động nhỏ cũng làm anh ta run lẩy bẩy.
Nhưng lúc đó, anh ta gọi tôi bằng hai chữ “tiểu thư”.
“Anh có gì mà không dám? Thời An đã khác xưa, giờ anh ấy không cần quỵ lụy nhà cô nữa.”
Đàm Nguyệt lau sạch kem trên mặt, chậm rãi đặt tay lên bụng chưa kịp nhô ra, khẽ cười:
“Không chỉ cô có con, tôi cũng có rồi. Tôi và Thời An sẽ có một gia đình mới.”
Trong mắt cô ta lấp lánh hạnh phúc và đắc ý.
Khiến tôi nhận ra, vừa rồi tôi đối xử với cô ta vẫn còn quá nhẹ.
Một nụ cười méo mó trào dâng nơi ngực.
Tôi bất ngờ túm lấy tóc cô ta, dao trong tay nhắm thẳng vào bụng – nơi đứa bé đang nằm – đâm xuống.
“Con trai, nhìn cho kỹ, đây là bài học thứ hai mẹ dạy con – phải biết loại bỏ hiểm họa ngay từ đầu.”
Tiếng hét xé ruột vang lên, khuôn mặt Đàm Nguyệt méo mó trong đau đớn cùng cực, thay cho nụ cười đắc thắng ban nãy.
Thẩm Thời An như phát điên, loạng choạng ôm lấy cô ta, run giọng dỗ:
“Nguyệt Nguyệt, đừng sợ, em sẽ không sao… anh đưa em đến bệnh viện ngay…”
Thẩm Mục Thần chết lặng nhìn cảnh tượng, bước chập choạng lại gần, run rẩy gọi:
“Ba…”
“Cút! Mày và mẹ mày đều chẳng phải thứ gì tốt đẹp! Cả đời này tao hối hận nhất chính là lấy bà ta, sinh ra mày!”
Thẩm Thời An gào thét, ánh mắt lạnh băng nhìn tôi.
Anh ta quên mất, tôi vốn không định sinh con.
Chính anh ta từng ôm tôi, thuyết phục:
“Hạ Hạ, con cái là kết tinh tình yêu, là biểu tượng hạnh phúc của chúng ta. Chúng ta sinh một đứa đi, vậy mới coi như có một gia đình trọn vẹn.”
Vậy mà giờ, anh ta lại nói – hối hận vì cưới tôi, hối hận vì có thằng bé.
Không sao.
Sau này, những điều khiến anh ta hối hận sẽ còn nhiều hơn nữa.
4
Chủ nhân bữa tiệc sinh nhật đã rời đi.
Những người còn lại trong sảnh chẳng ai dám chọc giận tôi.
Cũng chẳng ai dám nói thêm câu nào.
Bọn họ lục tục rời đi với vẻ mặt đầy bất mãn.
Thẩm Mục Thần vẫn đứng cứng ngắc tại chỗ.
Trong mắt ngấn đầy nước, nhưng nó nghiến chặt răng, kiên cường không để giọt lệ nào rơi xuống.
Tôi lẳng lặng kéo lấy một tấm khăn trải bàn sạch, lau khô vết máu trên tay.
Bước đến gần con trai, giọng điệu bình thản:
“Uất ức gì chứ? Sợ nó không cần con nữa à?”
Thằng bé ngẩng mắt nhìn tôi, rồi lại cúi đầu, kìm nén nước mắt.
Cuối cùng, nó nói ra một câu khiến tôi bất ngờ:
“Anh ấy vốn dĩ chưa từng muốn có con.”
Tất cả những lần Thẩm Thời An quan tâm đến thằng bé, những lần anh ta chịu về nhà khi tôi uy hiếp…
Đều chỉ vì khi đó, nó là đứa con trai duy nhất của anh ta.
Nó mới năm tuổi thôi.
Nhưng không hề ngốc.
Nó nhìn ra tất cả.
Sau khi ký ức rối loạn kia thoáng lướt qua đầu tôi, tôi cũng hiểu rõ ý nghĩa trong lời thằng bé.
Tôi chậm rãi ngồi xổm xuống, mắt ngang bằng với nó.
Khẽ cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt:
“Thẩm Mục Thần, hãy nhớ kỹ bài học thứ ba mẹ dạy con — cách bảo vệ lợi ích thuộc về mình.”
Tôi nắm tay nó, đưa ra ngoài, lên chiếc xe tôi lái đến.
Xe của Thẩm Thời An vẫn chưa đi xa.
Tôi nhấn ga, nhanh chóng đuổi kịp.
Kính xe bên kia hạ xuống, gió mưa lẫn vào nhau thổi lùa qua.
Giúp tôi nhìn rõ cảnh tượng trong xe của anh ta.
Thẩm Thời An không để tài xế đi theo, mà tự mình lái.