Chương 5 - Giấc Mộng Không Hoàn Hảo
Đêm hôm ấy, khi tôi gọi cho anh, anh vừa cãi nhau với gia đình.
Bùi Thần, tốt nghiệp danh giá, năng lực xuất chúng, đã bỏ nhà ra đi.
Anh nói không làm thì không làm, anh nói không muốn kế thừa sản nghiệp, thế là anh để lại tất cả thẻ ngân hàng, toàn bộ tiền tiết kiệm, trên bàn trong phòng làm việc của bố mình.
Về sau, tôi mới biết ước mơ của anh.
Là một năm rưỡi sau đó, từ đầu kia của thế giới, anh gửi cho tôi từng tấm ảnh.
22
Xuân qua thu tới.
Như thể mọi điều tồi tệ, bất hạnh trên thế giới đều trút xuống tôi và Bùi Thần.
Tôi bị từ chối lần thứ mười một bởi các đối tác trên phố London.
Bùi Thần thì đ,ánh mất chiếc ống kính đắt nhất của mình trong làn khói lửa ở Syria.
Đúng vậy.
Ước mơ của anh, là trở thành một phóng viên chiến trường.
Tôi mới biết rằng, cô nhi viện mà anh từng ở,
phần lớn nhận nuôi những đứa trẻ bị bỏ rơi trong chiến tranh ở Đông Nam Á.
Có lẽ hạt giống nhỏ bé ấy,
đã cắm rễ sâu trong lòng anh từ khi còn nhỏ.
Bây giờ, nó mọc thành cây, thúc đẩy anh tiến bước.
Trong tiếng còi báo động ở vùng chiến sự, anh gọi điện cho tôi lần cuối.
Anh nói:
“Lâm Hà, tôi nghĩ thông rồi.”
“Tôi sinh ra là để làm việc này.”
Về sau, mọi liên lạc giữa chúng tôi đều qua những lá thư.
Từ ngòi bút của anh, tôi có thể tưởng tượng ra những cảnh tượng chiến tranh dữ dội.
Những mái nhà bị phá nát bởi khói lửa.
Nhưng điều lay động lòng người nhất,
là ánh mắt trong veo của những đứa trẻ vô tội dưới mái nhà tan hoang ấy.
Anh nói, anh không thể cứu được một cô bé.
Khi kẻ thù ném bom, anh bị sĩ quan phụ trách bảo vệ các phóng viên kéo vào nơi trú ẩn.
Còn cô bé ấy thì sao?
Về sau, anh lục tung đống đổ nát để tìm kiếm.
Nhưng thứ duy nhất anh thấy chỉ là những mảnh vải màu hồng vương vãi.
Nhiều lúc, tôi cảm thấy số phận đang trêu đùa cả hai chúng tôi.
Những lá thư giữa tôi và anh giống như đang thi thố xem ai khốn khổ hơn.
Nhưng dường như số phận đã thả lỏng bàn tay đang bóp nghẹt cổ chúng tôi.
Công ty thiết kế của tôi bắt đầu có chút khởi sắc.
Một bức ảnh của Bùi Thần được đăng trên triển lãm ảnh quốc tế.
Khi nhận giải, anh nói:
“Những quả bom rơi từ trên cao nếu không đủ để lay động trái tim,”
“Thì ánh mắt trong veo của những đứa trẻ dưới bom đạn thì sao?”
Nhiều bức ảnh của anh, anh đều gửi trực tiếp cho tôi.
Có lúc, tôi sẽ giúp anh chọn vài tấm để gửi đến các tạp chí và trang web.
Một ngày nọ, tôi thấy ở góc dưới bên phải của một bức ảnh anh viết:
“If your pictures aren’t good enough, you aren’t close enough.”
“Nếu ảnh của bạn không đủ tốt, nghĩa là bạn chưa đứng đủ gần.”
23
Năm thứ năm rời xa quê hương.
Công ty thiết kế của chúng tôi cuối cùng đã đi vào quỹ đạo.
Một tác phẩm của tôi đã giành được giải thưởng rất giá trị ở nước ngoài.
Số phận cuối cùng cũng đứng về phía tôi.
Tôi chào đón ánh bình minh giữa tiếng sóng vỗ bờ.
Nhưng tôi không còn tìm thấy Bùi Thần nữa.
Lâu rồi anh không liên lạc với tôi.
Sau đó, suốt một năm, tôi không nhận được bất kỳ tin tức nào từ anh.
Phóng viên chiến trường là như vậy.
Dù được máy quay ghi lại, nhưng có thể hôm nay họ còn cười nói vui vẻ, hôm sau đã mãi mãi nằm lại trên chiến trường.
Liên lạc với anh không được, lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm nhận được cảm giác lo lắng.
Tôi bắt đầu nhận ra, mình đã quan tâm anh đến nhường nào.
Tôi lật đi lật lại những lá thư anh gửi.
Nhưng thời gian anh biến mất đã quá dài.
Khi Bùi Thần biến mất, vận may của tôi dường như lại tốt hơn.
Công ty ngày càng lớn, vị trí của tôi trong giới thời trang ngày càng cao.
Cảm giác vui mừng khi đi lên như vậy, đáng lẽ là điều tôi mong đợi.
Nhưng tôi lại bị bao trùm bởi sự cô đơn, không thể chia sẻ niềm vui với bất kỳ ai.
Tết Nguyên Đán, tôi đi dạo một mình trên phố London.
Ở đây, người Anh cũng rất thích tổ chức lễ hội Chinese New Year.
Nhưng với tôi, những ngày lễ đoàn tụ như thế này chẳng có ý nghĩa gì cả.
Tôi cúi đầu đi, cho đến khi thấy một đôi giày da trước mặt.
Không hiểu sao, trong khoảnh khắc đó, tất cả sự bất mãn, không cam tâm, tất cả uất ức mà tôi phải chịu đựng nơi đất khách quê người, bỗng dưng bùng nổ.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, đẩy anh ấy một cái.
“Anh đi đâu vậy hả?”
“Hả? Tôi hỏi anh, anh đi đâu vậy?”
“Sao không nói với tôi một lời nào?”
“Gửi một lá thư, mấy trang giấy lẻ, khó đến vậy sao?”
“Anh có biết, tôi đã nghĩ… tôi đã nghĩ anh…”
Những lời còn lại tôi không thốt ra được.
Vì anh đột ngột ôm chặt lấy tôi.
Đã bao lâu rồi tôi không được ai ôm nhỉ?
Đến mức khi tôi nâng tay lên, hơi ấm từ anh dường như không thật.
“Xin lỗi.”
Giọng anh khàn khàn.
“Khi ở chiến trường Syria, tôi bị lực lượng vũ trang địa phương bắt giữ.”
“Chúng tôi bị nhốt trong tay một tên quân phiệt địa phương suốt chín tháng.”
“Đến giờ tôi vẫn thấy sợ, Lâm Hà.”
“Họ gi,et người ngay trước mặt chúng tôi. Tôi không sợ ch,et, tôi chỉ sợ…”
“Sợ không bao giờ gặp lại em nữa.”
Pháo hoa rực sáng trên bầu trời.
Mọi lời trách cứ của tôi bỗng nghẹn lại trong cổ họng.
Tôi chỉ biết nắm chặt lấy chiếc áo khoác ngoài của anh.
Tôi chỉ không biết…
Mình còn giữ lại được điều gì nữa.
24
Thời gian quả thật có thể thay đổi con người rất nhiều.
Khi bị đuổi ra nước ngoài, tôi tràn đầy oán hận và không cam tâm.
Mang trong mình quyết tâm sẽ quay lại và giành chiến thắng.
Nhưng giờ đây, khi trở về quê hương, tôi chỉ cảm thấy như thể đã cách biệt một thế giới.
Mọi người đều đã thay đổi.
Hồi ấy chúng tôi còn là học sinh, vẫn mang nét ngây thơ của tuổi trẻ.
Yêu ghét rõ ràng.
Nhưng thế giới của người trưởng thành không có chỗ cho sự chân thật, chỉ toàn là giả dối và toan tính.
Trong một buổi tiệc rượu của một đại gia bất động sản địa phương, tôi gặp lại Giang Thư Hoài.
Giờ đây, tôi và anh ta đã ngang hàng nhau, thậm chí anh ta còn phải cầu cạnh tôi.
Tôi nhìn người đàn ông đó cười, nâng ly chúc rượu tôi.
Như thể anh ta chưa từng kéo tôi xuống vực thẳm, chưa từng bỏ rơi tôi.
Phải rồi, thế giới của người trưởng thành chỉ toàn là giả vờ thân thiện.
Tôi cụng ly với anh ta, nói vài câu khách sáo, như thể giữa chúng tôi chưa từng có oán thù.
Sau đó, tôi quay lại bảo trợ lý dốc toàn lực chống lại công ty nhà họ Giang.
Vì những năm qua, anh ta như phát cuồng mà giúp đỡ Lâm Kỳ, khiến chuỗi vốn của công ty họ Giang đã cạn kiệt.
Anh ta tưởng rằng dựa vào chút tình xưa nghĩa cũ, việc kéo tôi làm nhà tài trợ là dễ như trở bàn tay.
Nhưng tôi lại vội vàng đá anh ta thêm vài cú, đổ thêm dầu vào lỗ hổng tài chính của họ.
Còn Lục Chiêu thì sao?
Người này theo đuổi Lâm Kỳ bao năm nhưng không thành.
Thay vào đó, anh ta tự buông thả bản thân, ngày ngày chìm đắm trong u sầu.
Tôi gặp anh ta đang say khướt ở phía sau một quán bar.
Anh ta suy sụp đến mức tôi chẳng còn muốn đ,ánh anh ta nữa.
Tôi đá nhẹ vào người anh ta, kẻ đang mê man trong cơn say rượu.
Sau đó, bảo trợ lý thả mấy con chó hoang nhốt trong xe ra.
Chỉ chốc lát, con hẻm tối vang lên tiếng gào thét của đàn ông và tiếng sủa dữ tợn của bầy chó.
25
Vậy thì, thủ phạm thực sự gây ra tất cả chuyện này,
cô em gái tốt của tôi, Lâm Kỳ, giờ đang ở đâu?
Số phận lại một lần nữa đẩy chúng tôi vào thế đối đầu.
Lại là một buổi thầu.
Chỉ có điều lần này, kết quả đấu thầu sẽ quyết định việc công ty của tôi có thể thành công tiến vào thị trường trong nước hay không.
Trong vài buổi đàm phán hợp tác trước đó, tôi đã gặp Lâm Kỳ.
Cô ta vẫn thích mặc váy trắng.
Như tôi dự đoán, nhờ dẫm lên vai bố tôi mà leo lên, giờ đây cô ta càng ngày càng như diều gặp gió.
Cô ta chớp đôi mắt to tròn, bắt tay tôi.
Rồi thì thầm bên tai tôi:
“Chị à, sao chị còn quay về?”
“Chị lại muốn để em c,ướp đi tất cả của chị sao?”
Con thỏ nhỏ.
Lần đầu tiên để lộ răng nanh của mình với tôi.
26
Tôi nghĩ, có lẽ là tôi đã thực sự đe dọa đến cô ta.
Cô ta nheo mắt, cười ngọt ngào với tôi.
Thực ra, tôi luôn mơ hồ biết cô ta là người có tâm cơ.
Nhưng cô ta giấu quá kỹ, mà những người xung quanh cô ta thì như bị thôi miên, đều mê đắm cô ta.
Bùi Thần trở về nước trước buổi thầu hai tuần.
Lúc đó, tôi bận đến mức đầu óc quay cuồng.
Vì buổi thầu này, vì để thắng Lâm Kỳ, tôi phải chuẩn bị đầy đủ đến mức dùng kính hiển vi cũng không tìm ra lỗ hổng nào.
Uống xong cốc cà phê thứ ba, tôi bị anh ấy gọi điện ép xuống:
“Em xuống đây, đừng có nhìn mấy tài liệu vớ vẩn đó nữa.”
Tôi ngồi vào xe của Bùi Thần, rồi gục xuống ngủ.
Dù cà phê có mạnh đến đâu cũng không chống lại được cơn buồn ngủ.
Anh ấy thở dài, bất lực đắp chăn cho tôi.
Tôi tỉnh dậy vào buổi chiều muộn.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng lấp ló nghiêng vào trong xe.
Anh ấy cầm máy ảnh, không biết đang chụp gì đó.
“Đừng chụp nữa.”
Tôi vò tóc, nói với anh ấy rằng tôi chưa trang điểm.
Anh ấy đậy nắp ống kính.
Rồi đưa tôi một tập tài liệu, cười khổ.
“Lâm Hà, em còn nhớ đã hỏi anh rằng, chúng ta có nên tin vào số phận không?”
“Giờ đây, anh cũng không rõ nữa.”
Tôi mở tập tài liệu, bên trong là mấy bức ảnh.
Lâm Kỳ khoác tay một người đàn ông, ra vào vài khách sạn.