Chương 6 - Giấc Mộng Đổ Vỡ Trước Ngày Ký Hợp Đồng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Khổ? Anh đúng là biết quan tâm thật.”

Ánh mắt tôi lạnh nhạt:

“Đây là đơn khởi kiện trọng tài, kèm bản sao thông báo sa thải mà công ty các người gửi tôi.”

Sắc mặt Hứa Thanh Châu trắng bệch:

“Lạc Nhan, em điên rồi à? Sao em lại nộp đơn trọng tài…”

Tôi lạnh giọng cắt ngang:

“Hứa Thanh Châu, tôi đã nhắc anh rồi. Đêm qua trước 12 giờ, tôi muốn thấy tiền bồi thường. Hết một ngày rồi, tôi vẫn chưa nhận được.”

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt hoảng loạn của anh ta, giọng bình tĩnh mà cứng rắn:

“Anh cảm thấy quy định của anh và trợ lý là đúng, cảm thấy sa thải tôi là hợp lý, vậy chúng ta ra trọng tài xem ai sai.”

Phòng họp chìm vào im lặng.

Tôi quay sang phía đại diện Vương Thị, gương mặt dịu lại:

“Chúng tôi vẫn tiếp tục hợp tác, nhưng sẽ đổi sang một công ty đáng tin cậy hơn. Đội của Tổng giám đốc Hoắc đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Hoắc Cảnh mỉm cười, gật đầu với mọi người:

“Xin hãy yên tâm giao dự án cho chúng tôi.”

Bạch Tuyết hoảng loạn:

“Không, không thể nào… Cô không được chuyển dự án cho người khác… Đây là dự án của công ty chúng tôi!”

“Nhầm rồi.” Tôi nhẹ giọng nói. “Dự án này là tôi đàm phán, từng chi tiết đều do tôi chủ trì và song song báo cáo với bên Hoắc. Các người, không hề có quyền thực hiện.”

Cả phòng im phăng phắc.

Bạch Tuyết run rẩy ngồi không yên, sắc mặt Hứa Thanh Châu trắng nhợt, không thốt nổi một câu.

Tôi ưỡn bụng, từng bước đi đến ghế chủ tọa, ngồi xuống vững vàng.

Người phụ trách Vương Thị không hề do dự, ký ngay tên lên hợp đồng, giọng dứt khoát:

“Chúng tôi tin tưởng quyết định của Tổng Lạc. Phần hợp tác sau này, xin Tổng giám đốc Hoắc quan tâm nhiều hơn.”

Một tiếng búa chốt hạ.

Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay xã giao, nhưng ai cũng thấy rõ xu thế đã đổi.

Bạch Tuyết mặt mày trắng bệch, bấu chặt cánh tay Hứa Thanh Châu.

Khóe miệng Hứa Thanh Châu run run, nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Tôi và Hoắc Cảnh bắt tay, ký xong hợp đồng liền đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Vừa ra ngoài, tiếng bước chân gấp gáp vang lên sau lưng.

Hứa Thanh Châu đuổi theo, gương mặt tràn đầy vẻ hối lỗi, giả vờ dịu dàng như thuở ban đầu:

“Nhan Nhan… anh xin lỗi, anh biết anh sai rồi. Đúng rồi, em đến kịp như vậy, nghĩa là đứa bé trong bụng không sao đúng không?”

Tôi dừng lại, mặt không biểu cảm liếc nhìn anh ta một cái.

“Anh nói đứa bé?”

Ánh mắt anh sáng lên, vội vàng gật đầu:

“Đúng, con của chúng ta không sao đúng không?”

Bốp—

Một cái tát dứt khoát giáng thẳng vào mặt, tiếng giòn tan. Nửa bên mặt Hứa Thanh Châu lập tức đỏ rực.

“Anh còn dám nhắc đến con của chúng ta! Nếu không phải vì anh, con tôi đâu mất.”

Từng chữ rõ ràng, giọng tôi lạnh như băng:

“Anh tưởng mọi chuyện đến đây là xong sao? Anh tưởng tôi chỉ giành lại dự án thôi à?”

“Tôi sẽ khiến hai người – cùng nhau vào tù.”

Đúng lúc đó, cảnh sát xuất hiện.

8

“Cô Lạc Nhan, chúng tôi đã xác nhận chứng cứ, Bạch Tuyết cố ý gây thương tích và làm giả lời khai, hiện nghi phạm này sẽ bị chúng tôi đưa về để điều tra theo pháp luật.”

Thấy cảnh sát tiến lại gần, Bạch Tuyết lập tức sụp đổ, giãy giụa lùi về phía sau, gào khóc đến khàn giọng:

“Không! Đừng bắt tôi! Anh Hứa, cứu em với! Anh đã nói sẽ không để em gặp chuyện mà! Anh đã nói sẽ bảo vệ em!”

Cô ta lao tới định túm lấy Hứa Thanh Châu, nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc đến xé ruột xé gan.

Nhưng lần này, Hứa Thanh Châu chỉ đứng im tại chỗ, trong mắt thoáng hiện chút do dự.

Tôi nhìn anh ta, bật cười lạnh:

“Sao? Giờ không định bảo vệ trợ lý cưng của anh nữa à?”

Hứa Thanh Châu mấp máy môi, vẻ mặt phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích.

Bạch Tuyết như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, khi bị cảnh sát khống chế vẫn khóc gào không ngừng:

“Anh Hứa! Mau nói với họ đi! Là chị Lạc Nhan tự lao ra, đâu phải lỗi của em! Mau nghĩ cách cứu em đi!”

Hứa Thanh Châu cúi đầu, không nói thêm một câu.

Tôi xoay người định rời đi, nhưng anh ta lại vội vã đuổi theo, dáng vẻ lúng túng và nóng nảy:

“Nhan Nhan, Bạch Tuyết đã bị bắt rồi, cô ta đã chịu trừng phạt xứng đáng. Giờ em có thể tha thứ cho anh chưa?”

“Anh thật sự chưa bao giờ thích Bạch Tuyết, tất cả là do cô ta xúi giục, cứ nói em mang thai rồi lười biếng không làm việc, khiến mọi người trong nhóm bất mãn… Anh nhất thời hồ đồ mới tin cô ta.”

“Anh sa thải em cũng chỉ để em nghỉ ngơi, chứ thật ra không định đá em đi… Anh chỉ là…”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)