Chương 1 - Giấc Mơ Định Mệnh
Tôi không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu mình mơ thấy cảnh bị “tiểu tam” giếc chếc, còn chồng tôi thì chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn.
Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là một cơn ác mộng thoáng qua Nhưng khi tận mắt thấy ánh nhìn dịu dàng, đầy yêu thương của anh ta dành cho cô gái đó, tôi chợt nhận ra—tất cả những gì trong giấc mơ rồi sẽ trở thành hiện thực.
Bọn họ vẫn luôn nghĩ tôi là một cô gái ngoan ngoãn, lấy chồng sớm, an phận thủ thường.
Nhưng bây giờ thì khác.
Giấc mộng đã tan.
Đã đến lúc tôi cho tất cả thấy, tôi không yếu đuối, cũng chẳng cam chịu.
Tôi sẽ lấy lại những gì thuộc về mình.
1
“Xin lỗi, Tống Minh Nguyệt… nhưng anh không thể sống thiếu Nhụy Nhụy.”
Tôi nằm trên mặt đất, tầm nhìn đã bị m/á/u che mờ đến mức không còn thấy rõ thứ gì.
Tôi há miệng muốn hỏi “Vì sao?”, nhưng vừa mở miệng, máu lại không ngừng trào ra.
Tôi cố gắng vươn tay nắm lấy tay anh ấy, nhưng cuối cùng, chỉ có bóng tối nuốt chửng tôi khi dần mất đi ý thức.
Tôi giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu tôi mơ thấy mình chếc một cách vô lý bên cạnh Triệu Tử Ngang.
Kể từ năm tôi 22 tuổi, khi vừa tốt nghiệp đại học, tôi bắt đầu có những giấc mơ tiên tri.
Ban đầu, chúng chỉ là những mẩu chuyện nhỏ lẻ trong cuộc sống.
Nhưng cho đến hai ngày trước, tôi đã mơ thấy chồng mình ngoại tình.
Điều đáng sợ hơn là kẻ thứ ba ấy lại chính là bạn cùng lớp cấp ba của tôi.
Và vì cô ta… tôi thậm chí sẽ mất mạng.
Tôi chưa bao giờ là người chịu ngồi yên chờ số phận định đoạt. Huống hồ, giấc mơ ấy tôi đã thấy đi thấy lại quá nhiều lần, mỗi lần đều chân thực như thể chính tôi đã từng trải qua.
Từng chi tiết đều rõ ràng đến rợn người—sau ly hôn, Triệu Tử Ngang thẳng tay ra đòn với nhà họ Tống, không chút nương tình. Rồi cuối cùng, tôi bị Hà Nhụy bắt cóc, bị giam trong kho hàng, mất máu đến chếc vì không ai đến cứu.
Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi khi nhớ lại từng cảnh tượng đó.
Tôi nhanh chóng sửa soạn, gọi xe đến quán cà phê gần công ty anh ta.
Trong giấc mơ, chính tại nơi này, anh ta đã hứa với Hà Nhụy rằng sẽ ly hôn tôi để cưới cô ta.
Từ lúc tôi và anh ta ở bên nhau đến nay, vừa tròn mười năm. Hôm nay đáng lẽ là kỷ niệm mười năm của chúng tôi.
Tôi đứng bên ngoài quán cà phê, qua lớp kính nhìn thấy anh ta dịu dàng vuốt tóc cô ta, như thể đang cưng nựng một con mèo hay một chú cún nhỏ—nhưng tuyệt nhiên không phải là đối với một con người.
Còn Hà Nhụy, ánh mắt cô ta nhìn anh ta đầy sự ngưỡng mộ xen lẫn thứ tình yêu không biết thật giả. Nhưng điều làm tôi bất ngờ hơn cả… là trong ánh mắt đó còn có một chút gì đó giễu cợt.
Tôi bình tĩnh đẩy cửa bước vào. Tiếng giày cao gót gõ xuống nền khiến cả hai buộc phải quay lại nhìn tôi.
Nhìn thấy tôi, trong mắt Triệu Tử Ngang thoáng qua một tia căng thẳng, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
“Minh Nguyệt, chẳng phải anh bảo em ở nhà đợi rồi sao? Em lúc nào cũng không nghe lời, anh đã nói rồi, tối nay anh chắc chắn sẽ về.”
Vẫn cái kiểu ngạo mạn đó. Như thể tôi nên biết ơn vì anh ta đã ban ơn quay về nhà vậy.
“Không cần nữa đâu, Triệu Tử Ngang, anh lúc nào cũng tự cho mình là trung tâm quá rồi đấy.”
Tôi cầm lấy ly cà phê trên bàn, thẳng tay dội lên đầu anh ta. Tóc anh ta vuốt keo cẩn thận đến mức những giọt cà phê còn đọng lại trên từng sợi tóc. Nhìn cảnh đó, tôi không nhịn được mà bật cười.
“Tống Minh Nguyệt, cô—”
“Khoan đã, anh dừng lại đi,” tôi cắt ngang, quay sang nhìn Hà Nhụy, “Cô là Hà Nhụy đúng không? Chắc cô vẫn còn nhớ hồi cấp ba anh ta điên cuồng theo đuổi tôi chứ? Giờ vẫn có thể nuốt trôi anh ta sao? Khẩu vị cũng không kén lắm nhỉ.”
Nói xong, tôi quay lưng rời đi, mặc kệ Triệu Tử Ngang giận dữ quát tháo sau lưng, tôi không hề ngoảnh lại.
2
Vừa về đến nhà, tôi lập tức bắt tay vào thu dọn đồ đạc. Chúng tôi đã kết hôn được ba năm. Nếu không có những giấc mơ tiên tri, có lẽ khi phát hiện anh ta ngoại tình, tôi sẽ đau đớn đến mức không thể chịu nổi.
Nhưng bây giờ thì khác. Tôi đã tận mắt thấy trong mơ—từng chút một, nhà họ Tống bị anh ta nuốt trọn. Tôi đã thấy mẹ tôi vì lo lắng cho tôi và công ty mà tinh thần suy sụp, cuối cùng gặp chuyện không may. Tôi cũng đã thấy hai năm sau, mình bị Hà Nhụy bắt cóc, trói trong kho hàng, cổ tay bị rạch từng vết một, máu chảy đến cạn kiệt… và anh ta chỉ đứng đó, hoàn toàn dửng dưng, không chút bận tâm.
Sau tất cả, tôi không còn một chút tình cảm nào dành cho anh ta nữa.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng cảm thấy biết ơn những giấc mơ đó. Ban đầu, chúng khiến tôi sợ hãi. Nhưng giờ tôi chỉ muốn cảm ơn chúng—vì nhờ đó mà cuộc đời tôi có thể thay đổi.
“Tống Minh Nguyệt! Cô mau ra đây cho tôi!”
Tiếng gào giận dữ bất ngờ kéo tôi trở về thực tại Triệu Tử Ngang đạp tung cửa, xông thẳng vào phòng ngủ. Nhìn thấy vali của tôi đã được dọn sẵn, anh ta thoáng sững sờ, sau đó ánh mắt lập tức tối sầm lại.
“Cô biết từ trước rồi đúng không? Cô đã lên kế hoạch từ lâu rồi!”
Tôi tiếp tục cúi đầu thu dọn quần áo, từng món từng món lấy ra khỏi tủ rồi đặt vào vali, hoàn toàn phớt lờ những lời chất vấn của anh ta.
“Em biết không? Điều anh ghét nhất chính là cái thái độ này của em.” Giọng anh ta lạnh lùng vang lên. “Nhụy Nhụy thì không bao giờ như vậy. Em lúc nào cũng kiêu ngạo, còn cô ấy thì dịu dàng như một bông hoa biết lắng nghe. Khi anh mệt mỏi vì công việc, em chẳng bao giờ để tâm, còn cô ấy… cô ấy sẽ nhẹ nhàng rót cho anh một cốc nước.”
Nghe đến đây, tôi dừng tay, đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Em nhìn cái gì?”
Dường như ánh mắt của tôi khiến anh ta cảm thấy bất an, giọng điệu gắt gỏng lúc trước cũng dần hạ xuống.
Tôi từng tốt nghiệp từ một trong những trường đào tạo thiết kế trang sức hàng đầu, lúc còn đi học đã thiết kế nên những mẫu trang sức kinh điển cho Tống thị. Mười năm trước, anh ta từng ôm bó hoa, rực rỡ nói yêu tôi. Còn bây giờ, anh ta lại nói rằng thứ anh ta cần chỉ là một người phụ nữ biết rót nước cho mình khi mệt mỏi.
Tôi khẽ nhếch môi, giọng bình thản: “Không có gì cả. Đồ đã thu dọn xong rồi, tôi đi đây.”
Anh ta nhìn tôi với biểu cảm phức tạp. “Em biết chuyện này từ bao giờ? Sao có thể thu dọn nhanh như vậy?”
Tôi kéo khóa vali, quay đầu nhìn anh ta, giọng điệu thản nhiên nhưng không kém phần sắc bén:
“Dù có biết chuyện chỉ mới hôm nay, tôi cũng có thể ngay lập tức thanh toán xong tất cả và rời đi. Tình cảm này, tôi cầm lên được, cũng buông xuống được.”
Lần đầu tiên dẫn anh ta về ra mắt, mẹ tôi đã khóc và nói với tôi:
“Minh Nguyệt à, đừng lấy chồng xa. Lấy chồng xa rồi, nếu có chuyện gì, bố mẹ cũng chẳng thể giúp được con.”
Lúc đó, tôi không hiểu lời bà có ý gì. Nhưng bây giờ, tôi đã thấm thía. Ít nhất thì… hai cái vali to này, chỉ mình tôi kéo đi cũng đã đủ mệt.
Tôi lê bước trên con phố với hai chiếc vali nặng trịch, giữa dòng người vội vã qua lại. Trong lúc còn đang lạc lõng giữa biển người, bỗng nhiên có ai đó gọi tôi.
“Chị Tống!”
Tôi quay đầu lại, loáng thoáng thấy một dáng người cao gầy vẫy tay với tôi từ xa. Tôi nheo mắt nhìn kỹ, trông có vẻ quen, nhưng tôi không nhớ ra anh ta là ai.
“Cậu là…?”
“Chị Tống, là em đây! Giang Triết!”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng lục lọi trong ký ức và nhớ ra—hình như là một nhà thiết kế ở công ty của “chồng cũ” tôi.
Anh ta nhìn tôi, gãi đầu có chút bối rối, trong ánh mắt có một tia cảm xúc khó hiểu.
“Muộn vậy rồi, sao chị lại đi một mình thế?”
Tôi chỉ cười nhạt: “Không có gì đâu, tôi đang về nhà.”
“Chị có cần em giúp không…?”
“Không cần.” Tôi dứt khoát từ chối, kéo vali tiếp tục bước đi.
Tôi vội vàng ngắt lời anh ta. Giang Triết có chút bối rối nhìn tôi, và chẳng hiểu sao, tôi lại thấy hơi mềm lòng.
“Đi cùng tôi một đoạn đi.”
“Được.”
Anh ta lập tức cầm lấy vali của tôi. Sự nhẹ nhõm bất ngờ khiến tôi khẽ thở phào, bước về phía trước vài bước. Không cần quay đầu lại, tôi cũng cảm nhận được ánh mắt anh ta luôn dịu dàng dõi theo mình.
Cứ thế, tôi đi trước, anh ta theo sau. Chúng tôi chậm rãi đi đến khu chung cư nhỏ mà tôi từng mua để đề phòng bất trắc. Ngày ấy, tôi chỉ nghĩ có thêm một chỗ dự phòng cũng tốt, chẳng ngờ lại có lúc phải dùng đến nó theo cách này.
“Tôi đến nơi rồi, cậu về đi. Hôm nay cảm ơn cậu.”
Anh ta nhìn tôi, có chút luyến tiếc, ánh mắt trông giống như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi.
Tôi chần chừ một lúc, rồi khẽ nói: “Tôi vẫn chưa ly hôn…”
“Không phải, không phải ý đó đâu, chị Tống!”
Anh ta vội vàng xua tay, giọng có chút kích động, thậm chí âm lượng cũng lớn hơn bình thường. Có lẽ cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt anh ta hơi đỏ lên, trên trán lấm tấm mồ hôi. Nhìn cảnh đó, tôi không nhịn được mà bật cười.
Anh ta lập tức xấu hổ, lúng túng nhìn tôi.
“Thôi được rồi, tôi lên trước đây.”
“Ừm.”
Về đến phòng, tôi kéo rèm cửa ra. Anh ta vẫn đứng dưới tầng, dường như nhận ra đèn phòng tôi vừa sáng lên, bèn ngẩng đầu nhìn, vẫy tay chào tôi một cái. Sau đó, anh ta quay người rời đi, để lại cho tôi một bóng lưng dài cô độc.
Đêm đó, tôi lại mơ.