Chương 3 - Giấc Mơ Định Mệnh Của Nữ Phụ
Kết quả thì không cần nói cũng biết, tôi bị anh ta tóm chặt cổ tay: “Em chạy cái gì?”
Tôi run rẩy, bị ép sát vào tường, lắp bắp cầu xin: “Anh hùng tha mạng, muốn tiền thì có thể thương lượng.”
Anh ta cười lạnh: “Diệp Khả Khả, tôi thấy em ngứa đòn rồi, dám chặn tôi, lại còn trốn tránh tôi.”
Anh ta cúi xuống, ghé sát vào tai tôi, giọng trầm thấp đầy đáng sợ: “Em nghĩ rằng sau ba năm bám theo tôi để học bù, giờ dùng xong rồi thì có thể đá tôi đi à?”
“Em nằm mơ!”
Nói xong, anh ta nghiến răng cắn mạnh vào tai tôi…
18
Tôi đau đến mức hét lên, nhìn gương mặt lạnh lùng của anh ta, trong lòng tôi tràn đầy uất ức.
Anh ta buông tôi ra, gương mặt kề sát mặt tôi: “Nói xem, có phải em đang chơi tôi không?”
“Không có.” Tôi lí nhí: “Tôi nào dám chơi đùa với đại thiếu gia.”
“Hừ.” Anh ta cười lạnh hai tiếng: “Em không đùa tôi? Thế sao vừa thi xong là chặn tôi, chẳng phải em thích tôi, đang theo đuổi tôi sao?”
Tôi cắn môi, cố gắng biện minh: “Ai nói vậy? Tôi không thích anh đâu, chúng ta chỉ là bạn cùng lớp, lại còn ngồi chung bàn nữa. Anh đừng vu khống, tôi không thích anh.”
Sắc mặt anh ta lập tức trở nên lạnh băng: “Em không thích tôi?”
Nhìn vẻ mặt của anh ta, tôi thật sự sợ rằng nếu tôi trả lời không đúng ý anh, anh sẽ đánh tôi ngay tại chỗ.
Tôi thu mình lại.
“Vậy bây giờ em thích tôi đi.” Anh ta lạnh lùng ra lệnh: “Tôi ra lệnh cho em.”
Tôi tròn mắt nhìn anh: “Chuyện tình cảm, sao có thể ép buộc chứ!”
Đúng là đàn ông lắm điều.
Ngày trước tôi cứ quấn lấy anh ta, anh ta lại coi thường, không hề trân trọng tôi.
Bây giờ khi tôi lạnh nhạt, không thèm để ý tới nữa, thì anh ta lại chịu không nổi, còn muốn tôi thích anh.
Thực ra, anh ta chẳng hề thích tôi, mà chỉ vì lòng chiếm hữu của mình. Anh ta nghĩ rằng tôi nên luôn xoay quanh anh ta.
Nhìn anh ta như thế, tôi càng thấy mình đúng là mù quáng, từng nghĩ anh ta là thần thánh, nhưng thực ra chỉ là một người bình thường.
19
“Ép buộc à? Em chưa thấy lúc tôi thực sự ép buộc đâu, muốn thử không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, thì anh ta đã bất ngờ cúi xuống hôn tôi.
Tôi trợn tròn mắt, tim đập loạn xạ. Anh ta vừa thả tay tôi ra, tôi liền vung tay tát anh ta một cái.
Sau khi tát xong, tôi lại hơi hối hận.
Tại sao tôi phải tát anh ta nhỉ? Dù gì anh ta cũng đã dạy kèm cho tôi suốt ba năm mà.
Dù là tôi ép anh ta làm, nhưng cũng phải công nhận anh ta thực sự đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Anh ta nghiêng mặt sang một bên, im lặng một lúc lâu không động đậy.
Tôi cẩn thận mở miệng: “Anh không sao chứ? Tôi không cố ý đâu.”
Anh ta nhếch môi cười, tay vuốt nhẹ mặt tôi, hỏi: “Em nói em thích Cố Thời Khôn?”
Tôi sững sờ một lúc, nhớ ra lần trước tôi đã nói vậy.
Nhìn anh ta, tôi biết mình phải cắt đứt cái duyên nợ này, không thể để gia đình tôi gặp rủi ro vì vòng hào quang của nam nữ chính quá mạnh mẽ.
Những vai phụ như tôi, càng tránh xa họ càng tốt, tôi chỉ còn cách lợi dụng Cố Thời Khôn, cùng lắm thì tôi sẽ xin lỗi anh ấy sau.
Vậy nên tôi gật đầu, còn bổ sung thêm: “Vợ bạn thì không được động vào, lý lẽ đó anh hiểu mà đúng không?”
Nói xong, tôi định rời đi, nhưng anh ta nắm chặt lấy tay tôi, mặc kệ tôi phản kháng, kéo tôi lên xe của anh.
20
Khi cánh cửa xe đóng lại thật mạnh, tim tôi như ngừng đập, ngồi trong xe, tài xế ở phía trước, còn chúng tôi ở phía sau.
Anh dùng một tay để ngăn tôi phản kháng.
Tay còn lại cầm điện thoại gọi cho ai đó.
Tôi liếc nhìn màn hình, là Cố Thời Khôn.
Anh bật loa ngoài, ngay khi điện thoại được kết nối, tôi lập tức hét lên:
“Cố Thời Khôn, cứu tôi! Thẩm Cẩn Hành bắt cóc tôi!”
Đầu dây bên kia sững lại một lúc rồi hỏi: “Hai người đang làm cái trò gì vậy?”
Thẩm Cẩn Hành lạnh lùng nói: “Cô ấy nói thích cậu. Tôi hỏi cậu, cô ấy là bạn gái cậu à?”
“Đương nhiên không rồi! Anh em à, tôi là loại người như vậy sao! Khả Khả, đừng làm ầm lên, đừng nói mấy câu linh tinh, dễ gây chuyện lắm đấy.”
Nói xong, anh ấy còn chưa kịp đợi tôi đáp lại thì đã cúp máy, trước khi cúp, tôi còn nghe thấy anh ấy chửi một câu.
Tôi: …
Thẩm Cẩn Hành cười lạnh:
“Thấy chưa, đây là người mà em thích đấy, chỉ là một thằng nhát gan thôi.”
21
Nghĩ lại việc ngày trước tôi mù quáng, đúng là chuyện khiến người ta buồn.
Vì vậy tôi không nói gì nữa, chỉ ngồi đó, tiếc nuối cho những năm tháng thanh xuân đã trôi qua.
Anh ta cũng không nói gì, không khí trong xe trở nên nặng nề.
Một lúc lâu sau, tôi hỏi: “Anh đưa tôi đi đâu vậy?”
“Đi ăn.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, miễn không phải bắt cóc hay giết tôi để hả giận là được.
Chúng tôi đến nhà hàng mà trước đây thường hay đến.
Trước kia, mỗi cuối tuần tôi đều quấn lấy anh ta bắt anh ra ngoài dạy kèm. Nhà hàng này là của gia đình anh, anh ta có một phòng riêng, ăn uống xong có thể ngồi làm bài tập, mệt thì có thể nằm nghỉ trên ghế sofa.
Nghĩ lại những ngày tháng trước đây với anh, toàn là học hành, học hành, và học hành.
Chẳng có chút lãng mạn nào cả.
Bởi vì mỗi khi tôi rủ anh làm việc khác, anh hoàn toàn không quan tâm.
Chỉ khi tôi bảo tôi không biết làm bài tập, anh mới “đại phát từ bi” mà dành thời gian với tôi.
Tôi cũng từng đến nhà anh, nhưng luôn có cảm giác không thoải mái, vẫn thích đến đây hơn.
22
“Thế nào? Cái lương tâm còn sót lại của em, vẫn có thể nhớ được khoảng thời gian chúng ta ở đây chứ?”
Giọng điệu mỉa mai của anh ta đột nhiên vang lên.
Tôi liếc nhìn anh ta: “Tôi rất cảm ơn anh đã dạy kèm tôi, nhưng bố mẹ tôi cũng đã tặng anh rất nhiều thứ. Tính theo giá thị trường thì cũng đủ trả hết thời gian anh dành cho tôi rồi.”
Tôi dừng lại, rồi bổ sung: “Tôi không nợ anh—ưm—”
Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì anh ta đã bất ngờ hôn tôi.
Lại còn là nụ hôn kiểu Pháp! Tôi cảm thấy như sắp ngạt thở.
Cuối cùng anh ta mới buông tôi ra, tôi không biết từ lúc nào mình đã ngồi trên đùi anh ta.
Anh ta vuốt nhẹ lên môi tôi: “Sau này cái miệng này mà nói ra những điều tôi không muốn nghe, thì sẽ bị hôn như thế.”
Tôi lập tức dùng tay che miệng lại, muốn đứng dậy, nhưng anh ta giữ chặt tôi không cho di chuyển.
Tự dưng tôi lại biến thành cô gái nhà lành bị ép buộc, rõ ràng trước kia anh ta mới là người trông như bị quấy rối.
Đúng là duyên phận thật kỳ diệu.
23
Chúng tôi ăn tối trong không khí gượng gạo, chẳng đâu vào đâu, rồi anh ta đưa tôi về nhà.
Trước khi rời đi, anh còn lấy điện thoại của tôi, ép buộc tôi phải gỡ anh ra khỏi danh sách chặn.
Về đến nhà, sau khi tắm xong, tôi gọi điện cho Cố Thời Khôn.
Chẳng mấy chốc, anh ấy lái xe đến nhà tôi, chúng tôi lại ngồi trong sân nhỏ, cùng nhau than thở.
Cố Thời Khôn thở dài: “Em làm trò gì vậy, thích thì cứ thẳng thắn mà bày tỏ, sao lại phải tự làm khổ mình thế?”
Tôi cũng thở dài theo: “Không phải tôi muốn làm khổ mình, mà anh ta thực sự thích Tô Vi Vi! Anh không nhận ra à?”
Anh ấy lắc đầu.
“Tôi biết mà, con trai thường vô tâm. Nói ra anh cũng không hiểu đâu, giác quan thứ sáu của con gái rất mạnh.”
Cố Thời Khôn: “…”
“Thế giờ em định làm gì?”
Nghĩ đến chuyện điên rồ của Thẩm Cẩn Hành chiều nay, tôi cũng chẳng biết phải làm sao.
“Tôi sợ anh ta sẽ trả thù bố mẹ tôi.”
Tôi úp mặt vào đầu gối, giọng buồn bã: “Tôi không kiềm chế được bản thân, anh cũng thấy rồi, mỗi khi thấy anh ta với Tô Vi Vi, tôi lại biến thành cô gái ác độc, như thế sao ổn?”
24
Tôi cảm thấy Cố Thời Khôn dường như đã tin lời tôi, anh ấy thở dài, rồi còn xoa đầu tôi nữa.
Tôi liền nắm lấy tay anh: “Chúng ta ở bên nhau đi, cứu tôi với, tôi không muốn bị cuốn vào câu chuyện tình yêu của anh ta và Tô Vi Vi nữa.”
Cố Thời Khôn lập tức biến sắc, giọng run run: “Tôi cũng không muốn bị cuốn vào câu chuyện tình của hai người đâu! Ôi trời ơi!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì anh ấy đã bị ai đó đấm một phát! Quay lại nhìn, tôi thấy Thẩm Cẩn Hành đang nổi giận đùng đùng!
“Anh làm cái gì mà đánh người ta vậy!”
Tôi đứng chắn trước Cố Thời Khôn, ngăn Thẩm Cẩn Hành tiếp tục đánh người.
Ngày trước tôi còn thấy anh ta lạnh lùng như thần tiên trên trời, việc tôi thích anh ta chẳng khác nào kéo thần tiên xuống khỏi đài cao.
Bây giờ, nhìn anh ta thế này, tôi càng thấy không thuận mắt, còn đi đánh người nữa?
Thần tiên cái gì?
Tôi khinh.
25
“Tránh ra.”
Giọng anh ta lạnh lẽo như băng.
Tránh ra rồi tôi chắc chết luôn: “Anh ấy là bạn thân của anh, sao lại đánh người ta?”
“Bạn thân của tôi, nửa đêm hẹn hò với bạn gái tôi, tôi mà không giết người thì đã tốt tính lắm rồi.”
Phía sau, Cố Thời Khôn đã lồm cồm bò dậy:
“Tôi thật sự chịu thua hai người luôn, mẹ nó, Thẩm Cẩn Hành, cậu thật sự ra tay ác quá!”
“Chính tôi gọi anh ấy tới, chính tôi thích anh ấy, là tôi quấn lấy anh ấy, nếu muốn đánh thì đánh tôi đây này!”
Cố Thời Khôn phía sau liền phá đám:
“Tiểu thư, chúng ta đừng có nói dối không chớp mắt nữa, được không?
Cẩn Hành, em ấy ghen rồi, bảo là cậu thích Tô Vi Vi, không yêu em ấy, nên em ấy muốn làm loạn.”
“Mẹ nó, cậu đúng là đồ ngốc, tôi đứng về phía cậu mà cậu còn đánh tôi.
Cậu tự mà giải quyết chuyện tình cảm của mình đi, tôi chúc hai người chia tay ngay lập tức. Đệt.”
Tôi quay lại, cau mày nhìn Cố Thời Khôn: “Sao anh có thể bán đứng bạn bè như vậy chứ!”
“Vì tôi muốn tốt cho em!”
“Cậu!” Tôi giận đến mức không thốt nên lời: “Cắt đứt quan hệ!”
Cố Thời Khôn hừ lạnh, xoay người bỏ đi.
Chiếc siêu xe rời đi với tiếng gầm rú vang vọng.