Tôi vừa thi đậu vào biên chế thì bà nội đến báo mộng:
“Đừng đi làm nữa, hãy học làm tượng đi, nửa năm thôi là con sẽ gặp vận may lớn, một bước lên trời!”
Tôi nghe theo lời bà, nghỉ việc, bảo bố mẹ lấy tiền tiết kiệm cho tôi đi học nghề điêu khắc.
Không ngờ ngày thi đấu đầu tiên, tay tôi đột nhiên bị dị ứng, sưng đỏ như đầu heo. Tôi không chỉ mất giải thưởng 500.000 tệ mà cả nhà còn vì thế mà gánh khoản nợ khổng lồ.
Ngay khi tôi đang chán nản, bà lại đến báo mộng lần nữa:
“Ở cái giếng khô sau nhà có một loại đất sét bí truyền của tổ tiên. Dùng nó nặn tượng sẽ gặp may, còn có thể làm ra kiệt tác truyền đời!”
Bố tôi tin là thật, liền xuống giếng đào đất, ai ngờ lại đào ra một cái thùng đạn quân dụng cũ. Hàng xóm báo cảnh sát, bố tôi bị quân đội bắt đi điều tra, nói rằng nghi án rất nghiêm trọng.
Mẹ tôi tức giận đến mức lên cơn xuất huyết não, ngay đêm đó, bà lại đến báo mộng:
“Nhanh đến thành phố tìm Giáo sư Chu – chuyên gia thần kinh nổi tiếng nhất, chỉ có ông ấy mới có thể cứu được mẹ con!”
Tôi phát điên đi tìm vị giáo sư đó, nhưng đúng lúc ấy bạn trai tôi gặp tai nạn xe, đang trong phòng cấp cứu, cũng cần vị giáo sư đó cứu.
Tôi cầu xin ông ấy cứu mẹ tôi trước, khiến bạn trai bỏ lỡ thời điểm cứu chữa tốt nhất. Nhưng mẹ tôi cũng mất trên bàn mổ vì xuất huyết não nghiêm trọng. Trước khi nhắm mắt, bà trừng mắt nhìn tôi, nói rằng chính tôi đã hại chết cả nhà.
Bố mẹ bạn trai tức giận đến phát điên, họ mắng tôi là kẻ xui xẻo, rồi cầm dao gọt trái cây đâm tôi mười tám nhát.
Trước khi chết, tôi vẫn thấy bà nội đứng bên giường bệnh, tay cầm chuỗi tràng hạt, miệng niệm kinh, nhưng khi tôi tắt thở, trái tim bà trong hiện thực cũng ngừng đập.
Đến chết tôi vẫn không hiểu — vì sao người luôn yêu thương tôi nhất là bà nội, lại nỡ đối xử với tôi như vậy?
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày mình nộp đơn xin nghỉ việc.
Bình luận