Chương 2 - Giấc Mơ Định Mệnh
3
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng duy nhất.
Có thể tôi từng vô tình nhìn thấy ảnh của anh ta đâu đó?
Tưởng là đã quên, nhưng tiềm thức lại ghi nhớ rất rõ.
Rồi chiếu lên trong giấc mơ.
Chắc là vậy thôi.
Còn vết thương ở khóe môi anh ta—
Chắc chỉ là trùng hợp.
Dù mộng xuân khó nói ra, nhưng chỉ cần tôi không kể, sẽ chẳng ai biết cả.
Để không mơ thấy người đó nữa, tôi cố thức đến gần sáng mới chịu đi ngủ.
Buổi trưa, tôi bị bạn cùng phòng lay dậy.
“Khê Khê, dậy mau, có người tìm cậu.”
“Ai vậy?”
“Doãn Tư Hành.”
Tôi bật dậy, bắt gặp ánh mắt đầy hóng hớt của bạn.
“Anh ấy đang đứng dưới ký túc xá mình đó, cậu mau lên.”
Tôi vội vã rửa mặt chải tóc rồi đi xuống.
Doãn Tư Hành rất cao, dáng đứng thẳng tắp.
Dù chỉ đứng yên một góc, cũng thu hút ánh nhìn của phần lớn người qua lại.
Anh ta nhìn tôi một lượt, rồi nói: “Tối qua mất ngủ à?”
Màng nhĩ tôi như chấn động.
Vì những giấc mơ đó, tôi từng tưởng tượng vô số lần giọng nói của anh ta sẽ như thế nào.
Bây giờ, cuối cùng cũng nghe được rồi.
Trầm thấp, quyến rũ, đầy từ tính.
“Sao anh biết?” – tôi hỏi.
“Quầng thâm mắt hôm nay của em nặng đấy.”
“Ờ. Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi nghe Doãn Huyền nói, em định công khai chuyện của cô ta lên mạng?”
“Nếu nhà trường vẫn cố tình bao che, tôi sẽ làm vậy.”
Doãn Tư Hành trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Dạo này công ty tôi đang đánh trận chiến truyền thông. Có thể nể mặt một chút không? Em cứ ra điều kiện, muốn gì tôi cũng chấp nhận.”
“Không.”
Tôi từ chối thẳng thừng.
“Chỉ cần cúi đầu trước loại người như các anh một lần, sau này sẽ chẳng bao giờ ngẩng đầu lên được nữa.”
“Loại người như chúng tôi?”
Anh ta hơi nhướng mày, rõ ràng là chưa hiểu.
“Đúng vậy. Loại đặc quyền như anh, ngày nào cũng bọc mình trong hào quang lấp lánh, nhưng bên trong toàn là thối rữa. Sống nhờ hút máu những người bình thường như tôi.”
Doãn Tư Hành không tức giận.
Chỉ lặng im mấy giây, rồi bất chợt hỏi một câu chẳng ăn nhập gì:
“Em nhìn tôi như vậy thật sao?”
“Còn phải hỏi? Anh và Doãn Huyền là một nhà, tình thân khắng khít. Cô ta như thế, mà anh còn bao che, thì anh có thể là người tốt sao?”
Nói xong, tôi quay người định lên lầu.
Doãn Tư Hành bỗng gọi với lại:
“Ôn Khê Trúc.”
“Gì nữa đây?”
Anh ta ngập ngừng một lát, rồi nói:
“Tối nay ngủ sớm một chút. Ngủ ngon nhé.”
4
Ngủ sớm á? Không có cửa đâu.
Tối nay tôi còn phải đi làm thêm.
Doãn Huyền không nói quá—tôi thực sự có thể mất cái offer kia, và cũng có khả năng không tìm được công việc nào trong thời gian ngắn.
Vì thế, tiết kiệm tiền để rời thành phố này là ưu tiên hàng đầu.
Tiệm tiện lợi mở 24/7, và hôm nay tôi trực ca đêm.
Tôi đứng quầy đến tận sáu giờ sáng mới được nghỉ.
Nhưng lúc đó tôi mệt rã rời, mí mắt cứ như dính chặt lại.
Không—chắc là tôi thật sự đã ngủ thiếp đi rồi.
Vì tôi lại thấy Doãn Tư Hành.
Chiếc Maybach màu đen đậu ở một góc đường vắng tanh, anh ta đang nhìn tôi chăm chú.
Đây là mơ.
Nhất định là mơ.
Tôi đi thẳng tới, nói:
“Anh chẳng phải chỉ xuất hiện trong mơ vào ban đêm thôi sao? Bây giờ sáu giờ sáng rồi, sao còn ở đây?”
Tôi đã thử nghiệm rồi, chỉ khi nào ngủ vào ban đêm mới mơ thấy anh ta.
Ban ngày thì không.
Doãn Tư Hành không đáp.
Cũng đúng thôi, vì trong mơ, dù có nói gì thì đối phương cũng không nghe thấy.
Nhìn bộ dạng cấm dục lạnh nhạt của anh ta, tôi tức đến nghiến răng.
“Anh nói xem, một người trông ra dáng vậy mà ngoài đời lại khiến người ta chán ghét đến thế là sao?”
Tôi đưa tay định chạm vào mặt anh ta.
Anh ta vẫn đứng yên, không né tránh.
Thậm chí anh ta còn vỗ nhẹ lên ghế da, ra hiệu cho tôi lên xe.
Tôi không do dự, lập tức chui vào trong, ngồi hẳn lên người anh ta.
Tư thế quen thuộc.
Trong mơ, chúng tôi đã thử kiểu này không biết bao nhiêu lần.
Doãn Tư Hành cũng theo thói quen duỗi chân, điều chỉnh tư thế để tôi ngồi cho thoải mái hơn.
“Tôi bị cháu gái anh bắt nạt, giáo vụ thì bao che, anh cũng bao che.
“Nhưng anh căn bản không biết, cô ta đã làm gì tôi.
“Tôi chỉ vì lỡ mua trùng cái váy với cô ta, cô ta liền cắt nát váy của tôi.
“Cô ta nói tôi không biết xấu hổ, đi mặc hàng nhái. Nhưng tôi làm sao biết cái váy đó là hàng hiệu gì chứ? Dù có là hàng nhái, thì cũng là tôi tiết kiệm từng đồng mới mua được.”
Ánh mắt Doãn Tư Hành khẽ run lên.
“Giờ tôi chỉ vạch trần một sự thật, mà anh lại muốn những công ty đó phong sát tôi…”
Dù sao “Doãn Tư Hành” trong mơ cũng chẳng nghe thấy gì,
Tôi cứ thế trút hết mọi tủi thân và uất ức chất chứa trong lòng.
Cuối cùng, tôi cúi đầu, cắn mạnh vào vai anh ta một cái.
“Tôi không muốn mơ thấy anh nữa. Đây là lần cuối cùng.”
Bỗng nhiên, Doãn Tư Hành nắm lấy tôi, lực rất mạnh.
“Không được. Tôi không đồng ý.”
Tôi ngẩn người.
Anh ta… vừa nói chuyện?
Không đúng, sao tôi lại nghe được giọng anh ta?
Chờ đã, đầu óc tôi rối tung—
Đúng lúc đó, Doãn Tư Hành lại lên tiếng:
“Ôn Khê Trúc, em chưa ngủ. Đây không phải là mơ.”
Lần này, tôi nghe rõ ràng từng chữ.
Cùng lúc đó, bên ngoài xe vang lên tiếng gõ cửa.
“Chú ơi, sáng sớm thế này gọi cháu ra làm gì vậy?”
Doãn Huyền càu nhàu.