Chương 3 - Giấc Mơ Bị Đánh Mất

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi đếm từng ngón tay mà nghĩ: liệu mình còn chờ được đến ngày bố quay về không… Bố từng hứa, bảo tôi phải chờ ông.

Tôi không ngờ anh trai lại chủ động đến tìm.

Anh bước xuống từ chiếc xe hơi, nhìn thấy tôi thì ngẩn ra một thoáng, sau đó cau mày thật chặt.

“Số tiền mẹ đưa cho mày đâu hết rồi? Hay là mày cố tình biến mình thành thế này, tưởng tao và mẹ sẽ thương hại, đón mày về nhà?”

Tôi lắc đầu.

Mẹ thấy tôi thì sẽ buồn, tôi không muốn mẹ buồn.

Cơn buồn nôn dâng lên, theo bản năng tôi định tránh đi, vì anh ghét nhất mùi bẩn.

Nhưng anh lại chắn trước mặt tôi:

“Tao nói cho mày biết, đừng mong được về. Dùng bệnh tật để nói dối, cuối cùng chắc chắn sẽ mắc bệnh thật.”

“Mày chẳng phải đã đăng báo nói bị suy thận sao? Tao đã chặn toàn bộ nguồn thận của mày lại rồi, xem mày còn giả vờ được thế nào nữa!”

“Em…”

Tôi muốn giải thích, nhưng cổ họng khô khốc, không thốt ra nổi.

Nước mắt rơi xuống, tôi còn chẳng đủ sức giơ tay lau.

Anh hất mạnh tay tôi ra, như hất đi thứ gì bẩn thỉu, rồi xoay người lên xe.

Khói từ ống xả phả thẳng vào mặt tôi, khiến tôi ho sặc sụa.

Chó anh quay về.

Nó tha theo một mẩu bút màu xanh bé tí như móng tay.

Tôi nhìn cây bút ấy, bỗng nhớ tới bố.

Nếu tôi chết, bố quay về mà không thấy tôi, chắc ông sẽ đau lòng lắm.

Tôi gắng lục mấy thùng rác, tìm được ít giấy vụn.

Trên đó, tôi nguệch ngoạc viết cho bố: con nhớ bố, con không hề ăn trộm đồng hồ của Thẩm Kiều Kiều, chó anh đối xử với con rất tốt…

Viết xong, không có chỗ giấu, tôi nhét vào túi áo.

Chó anh hôm nay bị thương, ngồi góc tường liếm vết máu.

Tôi ôm bụng đau, vẫn cố ra ngoài kiếm ăn.

Đi ba con phố mới nhặt được nửa bát cơm thừa sau quán ăn.

Vừa mang về, tôi hoảng hốt phát hiện lá thư gửi bố đã mất!

Tôi cuống quýt quay ngược đường tìm, hỏi thăm khắp nơi.

Một dì bán hàng nói, vừa thấy Thẩm Kiều Kiều nhặt được tờ giấy ở góc phố.

Tôi loạng choạng tìm tới tận nhà họ Thẩm.

Đập vào mắt, là cảnh Kiều Kiều nép trong vòng tay mẹ.

Mẹ dịu dàng vỗ về lưng nó:

“Đừng sợ, Kiều Kiều. Cho dù nó có bệnh hay không, mẹ cũng chỉ có mình con là con gái.”

Mẹ ôm nó, dịu dàng đến nỗi như nhỏ ra nước.

Nhưng khi nhìn thấy tôi, nụ cười ấy vụt tắt.

“Chẳng phải đã nói sẽ không đến nữa sao? Tại sao còn vác mặt tới đây?”

Tôi biết mẹ không thích tôi.

Nhưng nghe câu đó, tim vẫn nhói đau.

“Con không đến tìm mẹ.” Tôi bước tới trước mặt Kiều Kiều, chìa tay.

“Trả đồ của tôi lại.”

Kiều Kiều rúc sâu hơn vào lòng mẹ, mắt đỏ hoe như thỏ:

“Em không lấy đồ của chị… Em biết chị ghen khi thấy mẹ ôm em, nhưng chị không được vu oan…”

“Giang Vọng Tinh!” Giọng mẹ bỗng cao vút, ánh mắt thất vọng dán chặt vào tôi, “Mẹ cho con tiền là để sống tử tế, sao con lại trở nên xấu xa, học cách bịa đặt hãm hại người khác?”

Tiếng bước chân vọng từ cầu thang.

Anh trai xuống, thấy tôi thì lông mày nhíu chặt.

“Sao? Hết giả bệnh nổi rồi, giờ đến tận đây quấy rối, còn dám hãm hại Kiều Kiều?”

Tôi không quan tâm họ nói gì nữa, chỉ muốn lấy lại lá thư gửi bố.

“Trả đồ cho tôi.” Tôi nhìn chằm chằm Kiều Kiều.

Chát —

Mẹ vung tay tát thẳng vào mặt tôi.

“Ai cho mày quyền đứng trước mặt tao bắt nạt người khác? Mày có chứng cứ gì chứng minh Kiều Kiều lấy? Nó lấy cái gì, mày nói xem!”

Má nóng rát, nhưng tim tôi còn đau hơn.

Ánh mắt khinh ghét của anh trai như từng mũi kim đâm thấu da thịt.

“Là lá thư… con viết cho bố… trả lại cho con.”

Kiều Kiều bỗng òa khóc:

“Em thật sự không lấy…”

“Cút ngay!”

Anh trai túm chặt tay tôi, lôi ra cửa.

Sức anh quá lớn, tôi như con búp bê rách bị ném văng xuống bậc thềm, đầu gối rách toạc, máu loang ra.

Cánh cửa đóng sập, trong nhà vang lên tiếng cười khanh khách của Kiều Kiều.

Tôi nằm bẹp dưới nền lạnh, toàn thân đau buốt, bệnh trong bụng càng quặn xé, lan tới khắp người.

Nếu như trước kia chỉ cần cắn răng là qua thì lần này đau đến nỗi tôi chẳng mở nổi mắt.

Tôi bò về lại gầm cầu.

Chó anh vẫn chờ, bỏ dở khúc xương chạy đến cọ mũi vào tay tôi.

Tôi khẽ vuốt đầu nó:

“Cảm ơn mày, chó anh.”

“Ít ra… vẫn còn mày bên tao.”

Những ngày sau, tôi chẳng còn sức ra ngoài.

Chó anh vẫn tha đồ ăn về, nhưng tôi ăn vào đều nôn, đành dụ nó ăn hết.

Giữa lúc mơ màng, tôi nghe tiếng rao báo ngoài cầu, bị gió cuốn đứt quãng:

“Tin nóng, tin nóng — Buôn ma túy Giang Kiến Lâm hóa ra là anh hùng nằm vùng! Đã phá tan sào huyệt sản xuất – buôn bán ma túy lớn nhất cả nước…”

“Con gái mất tích, cảnh sát kêu gọi người dân cung cấp manh mối, thông tin hữu ích sẽ được thưởng mười tờ đại đoàn kết…”

Bố… đã trở về?

Tôi muốn bật dậy, nhưng thân thể nặng như chì.

“Bố…”

Môi tôi mấp máy, chẳng phát ra được âm thanh.

Tầm nhìn nhạt nhòa.

Bố cuối cùng cũng trở về.

Cuối cùng… sẽ không chỉ mình tôi biết bố là anh hùng nữa!

Anh trai, mẹ cũng sẽ không còn cho rằng tôi là kẻ nói dối!

Tốt quá rồi…

Nhưng bố ơi, hình như… con chờ không nổi để gặp lại bố nữa…

Mi mắt nặng trĩu, tôi mơ hồ cảm giác chó anh nằm đè trên ngực, phát ra những tiếng rên rỉ đau thương.

Xin lỗi chó anh, sau này sẽ không còn ai để dành bánh bao cho mày nữa.

Xin lỗi bố, con không thể khiến mẹ và anh trai lại thương con, cũng không đợi được đến ngày bố trở về…

Cùng lúc đó.

Nhà họ Thẩm.

Giọng nói trong radio vang lên, như mũi băng nhọn chọc thẳng vào tai Thẩm Kinh Chu:

“Cảnh sát nằm vùng Giang Kiến Lâm đã triệt phá tập đoàn buôn ma túy xuyên quốc gia, được truy tặng Huân chương hạng Nhất…”

Ầm —

Đầu óc Thẩm Kinh Chu trống rỗng!

Giang Kiến Lâm.

Người mà ba năm qua anh luôn mắng là “buôn ma túy”, hóa ra lại là cảnh sát?

Nhớ lại mỗi lần Giang Vọng Tinh đỏ hoe mắt, khẳng định: “Bố em là anh hùng.” — anh bỗng thấy lòng mình rối bời, phiền muộn.

Anh muốn ra ngoài hít thở, vừa tới cửa đã thấy Thẩm Kiều Kiều hốt hoảng vứt thứ gì đó vào đống rác ngoài cổng.

Chờ cô ta đi, anh tiến lại gần, thấy ngay trên cùng là một phong thư.

Nét chữ xiêu vẹo, chính là của Giang Vọng Tinh.

Tim anh đập thình thịch, mở ra xem, từng câu chữ như lưỡi dao đâm thẳng vào lồng ngực:

“Bố ơi, con chắc không đợi được bố về rồi. Bác sĩ nói con bị suy thận, phải ghép thận mới sống được. Nhưng anh bảo con giả bệnh, anh không cho bác sĩ cứu con…”

“Ba năm trước, trong đêm mưa sấm sét bố bắt bọn buôn ma túy, anh trai rơi xuống sông. Con không biết bơi nhưng vẫn nhảy xuống đẩy anh vào bờ. Khi rong rêu quấn vào chân, con tưởng mình chết chắc rồi. Sau khi tỉnh lại, bác sĩ nói não con thiếu oxy, biến thành ngốc…”

Cái gì!?

Thì ra sự thật lại là như vậy…

Tay Thẩm Kinh Chu cầm thư run lẩy bẩy.

Giang Vọng Tinh thật sự mắc bệnh!

Người cứu anh hôm đó, lại chính là cô chứ không phải Thẩm Kiều Kiều!

Anh điên cuồng lao ra khỏi nhà.

Trên cột điện, loa phát thanh liên tục phát tin, kêu gọi toàn thị trấn tìm kiếm tung tích của Giang Vọng Tinh.

Anh là người đầu tiên tìm được cô.

Dưới gầm cầu, Giang Vọng Tinh co ro trong chiếc chăn rách, trong lòng còn ôm chú chó vẫn luôn theo cô.

Tựa như đang ngủ.

Anh thở phào, bước lên gọi:

“Giang Vọng Tinh…”

Nhưng giây tiếp theo, toàn thân anh cứng lại.

Anh quỳ sụp xuống, run rẩy áp sát mũi cô.

Không còn hơi thở.

Giang Vọng Tinh… chết rồi?

Thẩm Kinh Chu ngây dại nhìn thi thể lạnh lẽo trước mặt, trong đầu hiện lên hình ảnh cô gái ngốc nghếch ngày nào, ríu rít chạy theo anh gọi “anh trai”.

Nụ cười ấy, chân thành, sáng rực.

Đôi mắt ấy, ngập tràn sự tin tưởng và sùng bái.

Nhưng giờ, Giang Vọng Tinh chỉ lặng lẽ nằm đây, nơi gió lùa lạnh buốt, không còn sự sống.

Bên cạnh cô, không có người thân, không có bạn bè.

Chỉ có một con chó hoang!

Đó là lỗi của anh!

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)