Chương 9 - Giấc Mơ Bị Cướp
9
Ba tháng trước, tôi đứng trước một sự lựa chọn: chấp nhận bất công hay tự mình thay đổi nó.
Tôi chọn cách thứ hai. Dù đầy rủi ro, tôi không hối hận.
Vì tôi hiểu, dũng khí thật sự không phải là không sợ hãi, mà là khi sợ hãi vẫn chọn làm điều đúng…”
Viết đến đây, trong đầu tôi hiện lên từng khoảnh khắc ba tháng qua những ngày gian nan, nỗi kiên trì đến cùng, và sự lội ngược dòng.
Những gì tôi viết không chỉ là lời văn, mà là những cảm xúc chân thực nhất.
Kết thúc môn Ngữ văn, tôi cảm thấy mình làm tốt.
Chiều là Toán – môn tôi tự tin nhất.
Đúng như dự đoán, toàn bộ đề toán đều làm thuận lợi, không gặp khó khăn nào.
Ngày hôm sau là bài tổ hợp.
Cũng hoàn thành rất suôn sẻ.
Khi tiếng chuông kết thúc môn Tiếng Anh vang lên, tôi thở dài nhẹ nhõm.
Kỳ thi đã kết thúc.
Ra khỏi phòng thi, tôi gặp nhiều gương mặt quen.
Các bạn tụ tập bàn tán đề thi.
Có người vui, có người thất vọng, có người thì thở phào.
Tôi một mình đi ra cổng trường, tìm bóng dáng bố mẹ.
Bất ngờ, tôi thấy Tô Tình.
Cô ấy cũng vừa thi xong, khuôn mặt tái nhợt và mệt mỏi.
Ánh mắt chúng tôi gặp nhau.
Nhưng lần này, cả hai đều không nói.
Cô ấy chỉ khẽ gật đầu, rồi quay đi.
Tôi cũng không nhìn thêm, thẳng bước về phía bố mẹ.
“Thế nào? Làm tốt chứ?” Mẹ hỏi.
“Ổn ạ, con nghĩ kết quả sẽ tốt.”
“Vậy thì về thôi, mình ăn mừng nào.” Bố vui vẻ nói.
Trên đường về, tôi nhận được tin nhắn của Tiểu Ái.
“Thi Vũ, thi thế nào?”
“Cũng ổn, cậu thì sao?”
“Mình cũng ổn, cảm giác lần này làm bài tốt hơn thường ngày.” Tiểu Ái gửi một icon cười, “Cuối cùng cũng xong rồi, thấy nhẹ cả người.”
“Ừ, chúng ta được tự do rồi.”
“Thi Vũ, đợi có điểm xong, mình đi du lịch nhé, coi như ăn mừng.”
“Được đấy, muốn đi đâu?”
“Ra biển đi, mình muốn ngắm biển.”
“Không thành vấn đề.”
Cất điện thoại, tôi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, lòng nhẹ nhõm lạ thường.
Kỳ thi kết thúc, đời học sinh của tôi thật sự khép lại.
Tiếp theo là chờ điểm, và bắt đầu một giai đoạn mới.
Dù kết quả thế nào, tôi đã sẵn sàng.
Bởi tôi biết, cuộc sống thật sự mới chỉ bắt đầu.
Đêm đó, tôi mơ thấy mình đứng trước cổng Đại học Thanh Hoa.
Nắng đẹp, gió nhẹ, mọi thứ thật đẹp đẽ.
Tôi biết, đó không phải mơ, mà là tương lai đang tới.
Một khởi đầu mới
Nửa tháng sau, điểm thi được công bố.
Tôi đạt 729 điểm, một lần nữa đứng nhất toàn tỉnh.
Điểm này còn cao hơn dự đoán của tôi, vượt chuẩn vào Thanh Hoa hơn 50 điểm.
Bố mẹ vui mừng đến không nói thành lời.
Tiểu Ái cũng nhắn ngay cho tôi:
“Thi Vũ, cậu giỏi quá! Lại thủ khoa toàn tỉnh!”
“Còn cậu, thế nào?” Tôi hỏi.
“Mình được 625 điểm, chắc chắn đủ vào một trường 985 tốt.” Tiểu Ái vui lắm, “Cả hai chúng ta đều thành công!”
“Tuyệt, chúc mừng nhé!”
Ngày hôm đó, tôi nhận được vô số cuộc gọi chúc mừng, trong đó có cả giáo sư Trần.
“Thi Vũ, chúc mừng em một lần nữa đã chứng minh bản thân.” Giáo sư nói qua điện thoại, “Thanh Hoa chào mừng em.”
“Cảm ơn thầy, em rất mong chờ cuộc sống đại học.”
“À, còn một tin vui.” Giáo sư nói, “Vì thành tích xuất sắc của em, nhà trường quyết định cấp học bổng toàn phần, và ưu tiên chọn ngành.”
Tôi xúc động: “Cảm ơn sự công nhận của trường.”
“Đây là những gì em xứng đáng nhận. Hẹn gặp em tại Thanh Hoa.”
Cúp máy, lòng tôi tràn đầy hạnh phúc.
Từ chỗ bị cướp suất tuyển thẳng đến khi được Thanh Hoa mời cùng học bổng toàn phần, chặng đường này khiến tôi thật nhiều cảm xúc.
Vài ngày sau, tôi và Tiểu Ái thực hiện lời hứa – đi biển.
Đứng trước biển khơi mênh mông, tôi thấy trong lòng nhẹ nhõm.
“Thi Vũ, nhớ không, ba tháng trước khi cậu bỏ học, bọn mình còn tưởng cậu điên.” Tiểu Ái nói, “Giờ nghĩ lại, thật sự khâm phục cậu.”
“Thật ra lúc đó mình cũng không biết sẽ ra sao, chỉ là thấy không thể thỏa hiệp.” Tôi nói, “Có những lúc, con người phải liều cho niềm tin của mình.”
“Nếu khi đó cậu thất bại thì sao?”
Tôi nghĩ một chút: “Thì mình cũng không hối hận, vì mình đã cố gắng hết sức.”
“Thi Vũ, cậu thay đổi nhiều thật.” Tiểu Ái nhìn tôi, “Mạnh mẽ và lý trí hơn hẳn.”
“Người ta rồi cũng phải lớn mà.” Tôi cười, “Trải nghiệm này dạy mình rằng: sức mạnh thật sự không đến từ người khác, mà từ chính mình.”
Đêm đó, chúng tôi ở trong nhà trọ nhỏ bên biển.
Nằm nghe tiếng sóng, tôi nhớ lại chặng đường đã qua từ tức giận đến kiên quyết, từ mông lung đến rõ ràng, từ yếu ớt thành mạnh mẽ.
Tôi hiểu, cú sốc đó không phải là đòn đánh gục, mà là cơ hội để trưởng thành.
Nó giúp tôi hiểu bản thân, tìm được hướng đi.
Tôi muốn trở thành người đấu tranh cho công bằng và lẽ phải, muốn dùng sức mình để thay đổi bất công.
Cuối tháng 8, tôi nhận được giấy báo nhập học của Đại học Thanh Hoa.
Cầm tờ giấy đỏ ấy, tôi nhớ đến bản thân ba tháng trước.