Chương 2 - Giá Trị Tình Yêu Qua Những Đồng Xu
Bố tôi đẩy gọng kính, bình tĩnh nói: “An Chiêu, em không hiểu đâu. Đây là triết lý nuôi dạy con tiên tiến, giúp con bé học cách không nhận của ai không công, rèn tính độc lập, để sau này ra xã hội có sức cạnh tranh hơn.”
“Độc lập? Sức cạnh tranh?” – dì tức đến bật cười, nói như nghẹn lại: “Nó mới bốn tuổi! Thứ nó cần là tình yêu vô điều kiện, không phải cái gọi là trao đổi ngang giá chết tiệt đó!”
Mẹ tôi kéo nhẹ tay dì, nhỏ giọng: “Được rồi, An Chiêu, mỗi nhà có cách dạy con khác nhau. Em đừng can thiệp nữa.”
Dì tôi thất vọng nhìn mẹ. Cuộc tranh cãi kết thúc trong không khí nặng nề, chẳng ai vui vẻ cả.
Trước khi ra về, dì rưng rưng nước mắt, ngồi xuống trước mặt tôi, lén nhét vào tay tôi một viên kẹo có lớp giấy bọc lấp lánh, đẹp hơn bất cứ thứ gì tôi từng thấy.
Dì hạ thấp giọng, chậm rãi nói với tôi: “Nghe này, Phất Tuyết, thứ dì cho con là tình yêu. Mà tình yêu… thì không cần trả tiền.”
Tôi nắm chặt viên kẹo đó, trong lòng trào dâng một sự hoang mang sâu sắc. Tình yêu… là không cần tiền sao?
Nửa đêm, tôi bắt đầu lên cơn sốt. Cơ thể lúc thì nóng rực, lúc lại lạnh run, khiến tôi rất khó chịu. Tôi muốn gọi mẹ, nhưng không dám.
Tôi lặng lẽ mở ví gấu bông của mình, trong đó chỉ còn lại hai đồng xu và vài tấm “phiếu tình thân” do chính tôi tự vẽ.
Tôi biết mình bị ốm, mà mẹ chăm sóc tôi chắc chắn sẽ tốn tiền, nhất là ban đêm – dịch vụ kiểu đó sẽ đắt hơn nữa.
Tôi biết mình không đủ tiền. Tôi không thể chi trả. Tôi sợ bị “nợ phí”, vì bố từng nói, “nợ phí” là điều đáng xấu hổ.
Vì vậy, tôi co người lại trong chăn, ôm chặt viên kẹo mà dì đã cho – thứ duy nhất miễn phí tôi từng có. Tôi cắn răng chịu đựng, chỉ mong trời mau sáng.
Sáng hôm sau, mẹ vào gọi tôi dậy, vừa chạm tay lên trán tôi liền hoảng hốt kêu lên.
Bàn tay mẹ rất lạnh, đặt lên trán tôi thấy dễ chịu vô cùng.
Nhưng phản ứng đầu tiên của bố lại là rút điện thoại, mở ứng dụng ghi chép chi tiêu.
“Tiền thuốc ước tính 80 tệ, công chạy việc của anh tính theo mức lương tối thiểu là 20 tệ, tổng cộng 100 tệ.
An Ứ, em chuyển trước 50 tệ vào quỹ dự phòng y tế của gia đình đi.”
“Cảnh Hằng! Anh đi mua thuốc trước đi! Con đang sốt cao lắm rồi!” – giọng mẹ nghẹn lại như sắp khóc.
“Quy tắc phải được tuân thủ.” Bố vẫn cứng nhắc.
Họ bắt đầu cãi nhau ngay trước cửa.
“Tốn kém”, “thanh toán”, “không công bằng” – những từ đó xuyên qua cánh cửa phòng tôi.
Là tôi bị bệnh, đã tiêu quá nhiều tiền, khiến gia đình rơi vào tình trạng “thâm hụt”.
Lỗi là ở tôi.
Tôi bò dậy khỏi giường, chân trần, chạy đến bên họ.
Tôi đem theo ví gấu bông, dốc hết toàn bộ tài sản bên trong, Kể cả viên kẹo mà dì cho – tôi vẫn luôn chưa nỡ ăn – Tất cả tôi đưa cho mẹ.
Tôi khóc và nói: “Mẹ ơi, con trả lại cho bố mẹ. Bố mẹ đừng cãi nhau nữa. Sau này… con sẽ không bị ốm nữa.”
Mẹ nhìn những thứ trong tay tôi, rồi nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì sốt của tôi,
Bỗng nhiên mẹ sụp đổ hoàn toàn.
Lần đầu tiên, mẹ hét lên với bố: “Cảnh Hằng, anh nhìn đi! Nhìn xem anh đã biến con gái mình thành ra thế nào rồi!”
Đó là lần đầu tôi thấy mẹ phản kháng lại bố.
Trong lòng tôi, thậm chí có chút vui mừng.
Bố bị tiếng hét của mẹ làm cho khựng lại.
Ông nhìn vào viên kẹo ngoại trong tay tôi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn.
“Chính vì em gái em can thiệp, nên Phất Tuyết mới bị lệch lạc về giá trị sống! Phải chấn chỉnh lại ngay!”
Cái gọi là “chấn chỉnh” đó, Là một bảng “định lượng đóng góp và phần thưởng trong gia đình” chi tiết hơn.
Bố dán nó lên tường, Trên đó ghi rõ:
Lau bàn một lần, được cộng 2 điểm; Xếp dép cho cả nhà, cộng 3 điểm; Tự đi mua đồ dưới tiệm tạp hóa, cộng 5 điểm…
Còn muốn được nghe một câu chuyện chúc ngủ ngon, Cần đổi bằng 10 điểm.
Vì muốn được nghe chuyện trước khi ngủ, Tôi cố gắng kiễng chân, dồn hết sức mình để lau cái bàn ăn cao hơn cả người tôi.
Một lần, bố bảo tôi tự xuống tiệm tạp hóa mua một chai nước tương.
Ông đưa tôi đúng số tiền, không dư một xu.
Trước cửa tiệm, tôi thấy một người đàn ông lạ mặt đang phát kẹo cho mấy bạn nhỏ.
Những viên kẹo đó lấp lánh, giống hệt viên kẹo mà dì đã tặng tôi.
Tôi nhớ lại lời dì: “Tình yêu, là không cần tiền.”
Nụ cười trên mặt người đàn ông đó, có chút giống nụ cười của dì.
Tôi nhìn ông ta, trong lòng lại dâng lên những gợn sóng mơ hồ.
Tối hôm đó, bố mẹ lại cãi nhau to vì một khoản tiền điện chênh nhau hai tệ.
Tôi trốn sau cánh cửa phòng mình,
Nghe tiếng họ hét lên ngoài kia: “lỗ vốn”, “tài khoản không rõ ràng”, “không công bằng”.
Là tôi, tôi đã tiêu tốn quá nhiều tình yêu.
Là tôi đã khiến gia đình này rơi vào thâm hụt.
Tôi phải kiếm tiền cho gia đình, để bù vào chỗ thiếu hụt đó.
Tôi phải ra ngoài, Tìm kiếm những tình yêu miễn phí, Và mang chúng về nhà.
Ngày hôm sau, trong nhà im lặng đến lạ thường. Bố mẹ vẫn đang chiến tranh lạnh, không ai nói với ai câu nào. Bàn ăn không có bữa sáng, phòng khách cũng chẳng có người.