Chương 7 - Giá Trị Của Đồ Cũ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

11

Khi Cố Hằng về đến nhà vào đêm khuya, tôi đang cúi đầu thu dọn đồ đạc.

Anh đứng thẳng bên ngoài phòng, nhìn tôi xếp quần áo vào vali. Dáng người cao lớn của anh phủ lên phía trước một cái bóng dày đặc.

Hai người im lặng.

Một lúc sau, anh cuối cùng cất giọng giễu cợt:

“Chỉ là một vai diễn chính thôi mà, làm gì đến mức bỏ nhà đi?”

“Giữa bao nhiêu người như vậy, lại để một cô nhóc bắt nạt, đến phản kháng cũng không biết à?”

Tôi dừng tay, xoay người nhìn Cố Hằng.

“Tưởng Mạn bắt nạt tôi… chẳng phải là nhờ vào anh sao?”

Ánh đèn neon ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính lớn rọi vào phòng, ánh sáng vỡ vụn phản chiếu lên người tôi và Cố Hằng.

Bỗng nhiên tôi nhận ra, tôi đã không còn yêu Cố Hằng nữa — không rõ là từ khi nào.

Có lẽ là trong những đêm dài tự dằn vặt bản thân vì mất đi đứa trẻ.

Cũng có thể là từ những lần anh không ngừng nhắc tôi phải nhìn rõ vị trí của mình trong suốt ba năm qua.

Tình cảm nặng trĩu ấy từng bước từng bước rút khỏi trái tim tôi, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

“Cố Hằng, chúng ta ly hôn đi.”

Tôi nói ra câu ấy nhẹ nhàng vô cùng.

“Ly hôn?” – Cố Hằng cười khẩy – “Chỉ vì hôm nay bị Tưởng Mạn bắt nạt trong đoàn múa thôi sao? Mặt mũi Cố phu nhân của em cuối cùng cũng không chịu nổi nữa rồi à?”

Tôi cúi mắt, im lặng.

Sắc mặt Cố Hằng đột nhiên trầm xuống, bước nhanh đến, bóp chặt cánh tay tôi, ép tôi đối mặt với anh.

“Ninh Ương, em tưởng nơi này là chỗ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”

“Năm em mười lăm tuổi đã thích tôi, tôi đi đâu em cũng theo, từ căng tin đến sân bóng, chỉ cần có tôi là có em.”

“Người yêu tôi trước là em, người chủ động lên giường với tôi cũng là em, ngủ xong lại phủi tay chối bỏ vẫn là em!”

“Rốt cuộc em dựa vào cái gì?”

“Sau khi đứa bé mất, tôi đã bỏ qua hết những chuyện tệ hại của em, vậy mà em vẫn lạnh lùng như người vô cảm. Em nghĩ tôi coi trọng em đến mức nào?”

Tôi sững người, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó, không kìm được lên tiếng hỏi để xác nhận:

“Cố Hằng, hôm đó… thật ra anh biết tôi đã trải qua chuyện gì đúng không? Cho nên… anh cố tình không nghe điện thoại của tôi, đứa bé đó… là anh cố ý để nó mất đi, phải không?”

Ánh mắt Cố Hằng lóe lên, rồi anh lạnh lùng thu tay lại.

“Có người thấy em và gã đàn ông đó ở khách sạn.” – Anh lạnh nhạt nói – “Một đứa bé không rõ nguồn gốc, tôi sẽ không để nó bước vào cửa nhà họ Cố.”

Tim tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt, nghẹn đến không thở nổi.

Thì ra là vậy… Thì ra là vậy…

Ba năm qua tôi vẫn nghĩ chính đứa trẻ trong bụng đã khiến Cố Hằng mềm lòng cưới tôi.

Thế nên, trong mỗi đêm mất con, tôi đều thao thức không thể ngủ.

Nhưng thực ra — từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ tin đứa bé đó là con anh.

Tôi cố kiềm chế đôi tay đang run rẩy, nỗ lực giữ bình tĩnh.

“Ha… phải rồi, cửa nhà họ Cố cao quý quá, ai mà có thể bước vào đây một cách có tôn nghiêm chứ.”

“Cố Hằng, mẹ tôi sắp phẫu thuật, đây là giấy đồng ý mổ. Anh là người thân, ký tên đi.”

Tôi cúi mắt, mãi đến khi thấy Cố Hằng ký tên vào một tờ giấy trong xấp đó, trái tim tôi mới dần trở nên bình ổn.

Cố Hằng bực dọc đóng nắp bút, nhìn tôi một cái sâu sắc rồi xoay người rời đi.

Tiếng bước chân dần xa, tôi lặng lẽ rút ra tờ đơn ly hôn được kẹp trong tập tài liệu.

Cuộc hôn nhân hỗn loạn và đầy áp lực này — đến đây là kết thúc.

12

Trước khi lên sân khấu biểu diễn, Tưởng Mạn có chút căng thẳng.

Cô ta nhõng nhẽo xin Cố Hằng đưa đến bệnh viện.

“Nghe nói bác sĩ tâm lý Trần Sâm rất nổi tiếng, đang làm việc tại bệnh viện trực thuộc tập đoàn Cố thị. Anh đi cùng em nhé.”

Cố Hằng vô cùng phiền chán, nhưng cuối cùng vẫn phải đưa Tưởng Mạn đi.

Vị bác sĩ Trần Sâm ấy có ánh mắt sắc bén, tính tình vô cùng lạnh nhạt.

“Với vấn đề tâm lý nhỏ như của cô Tưởng đây thì không cần phải đăng ký khám với tôi. Như vậy tôi có thể dành nhiều thời gian hơn cho những bệnh nhân thực sự mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng.”

Trần Sâm nhìn về phía Cố Hằng, như thể đang ám chỉ điều gì đó.

“Nếu bên cạnh Tổng giám đốc Cố có bệnh nhân như vậy, thì cũng có thể đưa đến cho tôi khám.”

Trong lòng Cố Hằng bỗng dâng lên một cảm giác bực bội.

Bệnh nhân? Không hiểu sao anh lại nghĩ đến Ninh Ương.

Anh vẫn nhớ cô khi xưa — hoạt bát, sinh động, yêu thích múa, lại thường lén nhìn anh.

Giống như… giống như Tưởng Mạn hiện giờ.

Ninh Ương từng mơ ước trở thành một vũ công xuất sắc.

Cô ấy thay đổi từ khi nào vậy? Có lẽ là sau khi nhà cô xảy ra chuyện, hoặc sau khi mất đi đứa bé.

Cũng có thể là vì chấn thương ở chân khiến cô không thể nhảy múa được nữa.

Dù thế nào, cô gái Ninh Ương với ánh mắt từng sáng như sao kia, đã dần dần trở nên u tối bên cạnh anh.

Ngoài cửa, Ninh Ương một mình bước tới quầy y tá.

“Chào chị, tôi đã hẹn lịch điều trị hôm nay với bác sĩ Trần Sâm.”

Y tá liếc nhìn phòng khám rồi ái ngại nói:

“Xin lỗi, hôm nay Tổng giám đốc Cố đưa phu nhân đến khám trước rồi. Chị phải đợi một lát.”

Ninh Ương khựng lại trong chốc lát, rất nhanh liền hiểu được “phu nhân” trong miệng y tá có lẽ là chỉ Tưởng Mạn.

Thôi vậy.

Ninh Ương cuối cùng liếc nhìn về phía phòng khám.

Cánh cửa khép hờ, bóng dáng Cố Hằng thấp thoáng hiện lên bên trong.

Sau khi Cố Hằng và Tưởng Mạn rời đi, Trần Sâm nhíu mày bước ra hỏi y tá:

“Bệnh nhân của tôi hôm nay sao lại không đến?”

“Có đến rồi ạ, nhưng… hình như lại rời đi rồi.”

“Rời đi rồi?” – Trần Sâm nhíu mày chặt hơn.

Trong tay anh đang cầm bản đánh giá tâm lý mà Ninh Ương gửi đến hôm qua từng dòng chữ đen trắng đều là điểm đỏ không đạt, cực kỳ chói mắt.

Anh bấm số của Ninh Ương, nhưng đầu dây bên kia vang lên thông báo: Thuê bao hiện đang tắt máy.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)