Chương 8 - Giá Trả Đắt
Tiếng va đập vang lên nặng nề.
Nam Sâm quỳ sụp xuống, khóc lạc cả giọng:
“Ninh Tiêu Sính, tôi biết lỗi rồi… xin anh… tất cả là tôi… tôi nhận hết!
Anh giận cứ trút lên tôi, tôi làm thì tôi chịu.
Anh… anh đánh gãy chân tôi cũng được… như vậy được không?”
Cô quỳ gối bò đến trước mặt anh, nhặt cây gậy sắt dưới đất, dâng lên trước mặt Trần Thanh Huệ.
“Trần Thanh Huệ… cô trách tôi phải không? Cô tự tay đánh đi… đánh gãy chân tôi… tôi xin cô… đừng động vào ông tôi…”
Sự hèn mọn và tuyệt vọng của cô cuối cùng cũng khiến Ninh Tiêu Sính liếc nhìn.
Anh quay sang hỏi ý Trần Thanh Huệ bằng ánh mắt.
Trần Thanh Huệ do dự một chút, rồi khẽ gật đầu.
“Vậy được thôi. Nhưng cô phải im lặng. Chuyện này mà bị người ngoài biết, sẽ phiền lắm.”
Cô ta cau mày khó chịu, nhưng vẫn nhận lấy cây gậy sắt.
“Được… được… tôi không nói… tôi không nói…”
Ngay giây tiếp theo —
Trần Thanh Huệ đứng trước mặt cô, giơ cao gậy sắt rồi đập mạnh xuống chân cô không chút do dự!
“Ưm—!”
Tiếng xương gãy vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.
Đầu gối bị đánh vỡ, sức nâng đỡ biến mất, cô ngã sụp xuống đất.
Cơn đau buốt tận tim khiến gân xanh nổi lên, cơ thể cô co giật mạnh.
Chưa kịp hoàn hồn, Trần Thanh Huệ lại giơ gậy lên.
Rầm!
Rầm!
Lần sau nặng hơn lần trước.
Khi cô ta chuẩn bị giáng thêm một cú nữa, Ninh Tiêu Sính cuối cùng cũng lên tiếng:
“Thanh Huệ, đủ rồi.”
Trần Thanh Huệ hơi tiếc nuối, nhưng vẫn dừng tay, mỉm cười lạnh nhạt:
“Nam Sâm, cô làm chân em trai tôi nát bét, tôi đánh cô vài cái chắc cô không trách tôi đâu nhỉ?
Nếu trách… thì ông cô…”
Nam Sâm nôn ra một ngụm máu đặc, thoi thóp: “Không… trách…”
Một tiếng cười khẩy vang lên, rồi tất cả chìm vào im lặng.
Cô không biết thời gian trôi bao lâu. Có lẽ vài phút. Cũng có thể… vài giờ.
Nam Sâm cố gắng chịu đựng cơn đau kinh hoàng, cô khẽ cử động đầu ngón tay, lấy điện thoại gọi cấp cứu.
Chân cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhờ nhân viên y tế đến xem tình trạng của ông cô.
Chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh xe chạy từ xa.
Cô nghĩ đó là xe cứu thương, cố gắng bò dậy trong đau đớn.
Một luồng sáng trắng chói lòa đột ngột chiếu thẳng vào mắt cô, cô đưa tay che mắt, nhưng mãi vẫn không thấy xe dừng lại.
Ngẩng đầu lên, cô sững sờ khi thấy chiếc xe đang lao đến với tốc độ cực nhanh!
Kêu lên cũng đã muộn. “Không… Không—”
Một giây sau. Một thân ảnh gầy gò bị đâm văng ra vài mét.
“Ông ơi!!”
Nam Sâm cảm thấy tim mình bị xé nát. Cô gào lên đau đớn, xé ruột xé gan.
Tên tài xế máu me đầy đầu định bỏ chạy, Nam Sâm lao đến níu chặt lấy hắn. “Chở ông tôi đến bệnh viện! Đừng có chạy!”
Người đàn ông hoảng loạn đạp mạnh cô một cú. “Tránh ra!”
Tên say rượu dùng hết sức để thoát khỏi cô, cú đá đó cực mạnh khiến Nam Sâm bị hất văng ra xa, đầu đập mạnh xuống nền xi măng thô ráp.
Cô choáng váng, mắt tối sầm lại.
Cô cố gắng giữ vững tầm nhìn mờ nhòe, nhìn ông mình đang nằm giữa vũng máu, cố bò về phía ông…
Nhưng ngay sau đó, trước mắt cô tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
“Nam Sâm, chuyện này… chỉ là tai nạn thôi.”
“Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi. Tài xế gây tai nạn say rượu, tối qua bỏ xe chạy trốn và ngã xuống sông chết rồi… không ai muốn chuyện này xảy ra cả…”
Ninh Tiêu Sính trầm giọng nói, ánh mắt nghiêm lại nhìn Nam Sâm vẫn im lặng thất thần.
Cô mở mắt nhìn trần nhà, ánh mắt vô hồn, trống rỗng và lạnh lẽo đến mức khiến người khác cảm thấy bất an.
Cô giữ trạng thái đó suốt ba ngày liền.
Tưởng cô vẫn chưa muốn nói gì, Ninh Tiêu Sính đang định nói thêm thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười khẩy rất nhẹ.
“Ninh Tiêu Sính, khu đất đó là dự án mới của nhà anh, chưa từng mở cửa cho người ngoài.
Một kẻ say nào lại có thể vượt qua từng lớp rào cản mà lái xe vào trong?”
Ninh Tiêu Sính, rốt cuộc là anh thật sự ngu ngốc hay đang giả vờ để bao che?
Anh khẽ mím môi, ánh mắt tránh né, vẻ mặt thoáng hiện sự bực dọc. Rõ ràng, là đang cố tình làm ngơ.
Không bất ngờ. Cũng chẳng đau buồn.
“Vậy thôi đi.” “Tôi muốn nghỉ ngơi, anh ra ngoài đi.”
Nam Sâm nhắm mắt lại, không muốn nói gì thêm.
Không rõ vì áy náy hay cảm thấy tội lỗi, mấy ngày tiếp theo Ninh Tiêu Sính đều ở lại bệnh viện chăm sóc cô.
Anh cho cô uống thuốc, thay băng, thức trắng đêm canh chừng.
Anh luôn ở bên cạnh cô, nghĩ rằng sau chuyện xảy ra cô sẽ nổi điên, sẽ trách mắng, nhưng
không — Nam Sâm vẫn luôn bình thản, thậm chí không hỏi lấy một câu về việc hậu sự của ông cô.
Lẽ ra anh nên vui, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bình lặng của cô, trong lòng Ninh Tiêu Sính lại dâng lên nỗi bất an khó hiểu.
Đúng lúc đó, điện thoại anh rung lên. Người gọi là “Thanh Huệ”.
Anh do dự liếc nhìn Nam Sâm một cái, cuối cùng vẫn ra ngoài nghe máy.
Chỉ một lát sau, anh vội vàng quay vào lấy áo rồi đi ngay. “Nam Sâm, Thanh Huệ bị ngã, đang ở bệnh viện… Anh đi xem chút rồi về liền.”
Nói xong, anh cũng chẳng quan tâm cô có đáp lại hay không, quay người bỏ đi.
Nam Sâm không có phản ứng gì. Việc Ninh Tiêu Sính ở lại hay rời đi cũng chẳng khiến cô rung động gì thêm.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ còn lại một mình cô.
Cô thường xuyên thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn khung cảnh quen thuộc, nghĩ về hiện thực đã hoàn toàn thay đổi.