Chương 6 - Giả Tiểu Thư Tìm Kiếm Chỗ Dựa
Dù sao tôi đã chẳng còn là người của nhà họ Cố, anh ta không quản nổi tôi nữa.
Nụ hôn bất ngờ khiến vành tai Lệ Đình Tiêu thoáng đỏ, tôi thấy rõ mồn một.
Cố Hoài An bỗng mất kiểm soát:
“Cố Nhiễm, mày còn biết xấu hổ không! Chỉ vì muốn ở lại Giang thị, muốn sống sung sướng mà tùy tiện leo lên giường đàn ông?”
“Từ nhỏ nhà dạy mày thế nào, mày còn chút liêm sỉ không?”
Tôi: …
Trước kia bị filter “anh trai ruột” che mắt, giờ mới thấy anh ta chẳng khác gì bệnh thần kinh kèm cuồng loạn.
Tôi nhún vai:
“Cố Hoài An, mày thật rẻ mạt. Liêm sỉ đáng bao nhiêu tiền? Không có nhà họ Cố, biết đâu mày còn chẳng bằng tao.”
“Ít ra tao dám leo lên giường đàn ông, còn mày dám hạ mình lên giường bà già lắm tiền không?!”
Anh ta nghẹn họng, trừng mắt nhìn tôi như thể muốn nhìn lại lần nữa.
“Cố Nhiễm, mày thay đổi rồi, mày trước kia không phải thế này.”
Đúng, trước kia tôi là đại tiểu thư, nói năng phải đúng mực, ăn mặc phải tinh tươm, trước mặt người nhà phải dịu dàng lễ phép.
Còn bây giờ thì sao?
“Cố Hoài An, bớt lên giọng dạy đời. Trước kia anh là anh trai tôi, giờ thì không.”
“Ba ruột tôi là đồ tể giết heo, tôi chửi vài câu thì sao? Đừng đứng đây đạo đức giả với tôi.”
“Cố Nhiễm, mày…”
Tôi bắn một tràng, anh ta không cãi nổi câu nào.
Phương Giản Giản bước ra chắn trước anh ta:
“Cố Nhiễm, chị đừng quá đáng.”
Tôi nhướng mày:
“Ồ? Tôi quá đáng chỗ nào?”
Cô ta lí nhí:
“Leo lên giường đàn ông… Anh tôi cũng chỉ muốn kéo chị về con đường đúng đắn thôi.”
Tôi cười khẩy:
“Không cần. Làm ơn bớt cái bệnh thích cứu rỗi đi, tôn trọng số phận của người khác.”
Quả nhiên, máu mủ một nhà, anh em ruột đều quen đứng trên cao rao giảng đạo đức.
Không hiểu vì sao, ánh mắt Cố Hoài An nhìn tôi lại phức tạp.
Anh ta hạ giọng:
“Nhiễm Nhiễm, ba mẹ nhất thời chưa chấp nhận chuyện giữa em và Giản Giản. Em cứ về quê trước, anh sẽ nghĩ cách đưa em trở lại nhà họ Cố.”
“Em muốn gì, anh đều sẽ cho. Nghe lời đi, theo Phương Ngọc Tuyền về đã, được không?”
Lần này đến lượt Phương Giản Giản khóc òa.
Mắt đỏ hoe đầy sợ hãi:
“Anh, thế còn em?”
Anh ta chao đảo vài giây, rồi lạnh nhạt lại:
“Giản Giản, em mới là đại tiểu thư duy nhất của nhà họ Cố. Cố Nhiễm chỉ là được đưa đến sống chung thôi.”
Nước mắt cô rơi như mưa:
“Em không cần danh phận gì cả, em chỉ cần tình yêu của ba mẹ và anh.”
Khóc chưa dứt, thân thể cô đột ngột co giật.
Tôi vội hét lên:
“Cố Hoài An, mau đưa cô ấy đi bệnh viện!”
Tài xế nhà họ Cố lao tới, Cố Hoài An bế Phương Giản Giản lên xe.
Còn tôi, trong lòng bỗng ngổn ngang.
Phương Giản Giản là vô tội. Nhưng thế thì tôi có tội sao?
Nhìn khát vọng và sự lệ thuộc của cô ta vào tình thân, lòng tôi bỏng rát như lửa thiêu.
Chỉ cần tôi còn ở nhà họ Cố, trong tim Phương Giản Giản sẽ mãi mãi có một cái gai.
10
Trong chiếc Maybach màu đen.
Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục vào vai chim hoàng yến chuẩn mực.
“Lệ tổng, để anh chê cười rồi. Tối nay em tắm rửa sạch sẽ, mặc anh xử trí.”
Lệ Đình Tiêu liếc tôi một cái:
“Cũng gan đấy.”
Tôi cười ha ha:
“Đời vô thường, cuộc sống đúng là tràn đầy bất ngờ.”
“Em là gián nhỏ không chết nổi, ngã thì đứng dậy làm lại.”
Hai mươi ba năm qua người chịu thiệt là Phương Giản Giản chứ đâu phải tôi.
Cô ấy bấm mõm heo, còn tôi dự tiệc tối.
Cô ấy nhổ lông heo, còn tôi sờ cơ bụng trai trẻ.
Nửa đời trước của chị đây, coi như cũng đáng.
Về đến biệt thự nhà họ Lệ.
Lệ Đình Tiêu chỉ ném lại một câu “đi nghỉ đi”, rồi vào thư phòng.
Tôi vòng ra vườn sau, tìm chị Lý.
“Chị Lý, bộ đồ trắng chị mặc sáng nay cho em mượn được không?”
Chị hơi bối rối:
“Cố tiểu thư, hôm nay Lệ tổng đã bảo người sắm cho cô cả phòng quần áo rồi, ngay trong phòng cô.”
Thì ra cả ngày nay anh không ngó ngàng tới tôi là lo việc này.
Tôi lắc đầu:
“Không, em chỉ muốn mượn bộ của chị.”
Chị ngẩn ra:
“Vậy… cũng được. Quản gia vừa phát đồng phục mới, lát nữa tôi mang lên.”
Vào phòng, tôi mới thấy cái “phòng quần áo” chị nói.
Không đúng, đây phải gọi là tủ đồ riêng mới phải.
Vì trong đó toàn là thương hiệu và đồ cao cấp y hệt những thứ tôi hay mặc khi còn ở nhà họ Cố.