Chương 6 - Giả Thiên Kim Đối Đầu Em Gái Cũ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mà là mảnh cảm xúc nguyên chủ để lại.

Cô ấy đã chịu quá nhiều bất công, quá nhiều uất ức.

Nhưng chẳng thể nói cùng ai.

Ít nhất hôm nay, đã có người hiểu.

Và quyết tâm đứng ra bênh vực cho cô ấy.

Dù thiện ý này đến muộn.

Cô ấy vẫn thấy mãn nguyện.

11.

Hôn sự giữa Chu Nguyệt Nguyệt và Thái tử gia đã bị hủy bỏ.

Kéo theo đó, mấy dự án lớn vốn định hợp tác giữa nhà họ Chu và nhà họ Cơ cũng tan thành mây khói.

Nghe nói Chu Nguyệt Nguyệt tức đến phát điên trong nhà.

Hai mắt khóc sưng vù, mí mắt gấp đôi cũng biến thành mắt cá chép.

Cô ta muốn nhắn tin níu kéo Thái tử gia, lại phát hiện số điện thoại đã bị chặn.

Cô ta hoàn toàn điên loạn.

Mặc cho cha mẹ ngăn cản, Chu Nguyệt Nguyệt mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy đến tập đoàn Cơ thị, nói muốn gặp vị hôn phu.

Bị thư ký chặn lại, cô ta liền gào thét ầm ĩ trong khu văn phòng, vừa khóc vừa làm loạn.

Thái tử gia biết tin, nổi giận thật sự.

“Cô dám gọi ông tôi là lão già không chết, lại đánh cả cô giáo coser của tôi, mà còn mơ mộng gả cho tôi?”

Anh trực tiếp ra lệnh cho vệ sĩ ném cô ta vào thùng rác lớn dưới tầng, còn treo tấm biển ngay trước cửa:

【Chu Nguyệt Nguyệt cùng lợn rừng, cấm vào!】

Nghe tin, tôi bật cười.

Mọi thứ đang dần đi đúng hướng.

Dưới sự “quảng bá” của cụ lão, ngày càng nhiều tổng tài tìm đến tôi để ủy thác.

— Tổng giám đốc Hạ, sau khi bạch nguyệt quang ra nước ngoài thì mắc chứng trầm cảm.

— Tổng giám đốc Lục, bề ngoài lạnh lùng vô tình, thật ra mắc chứng sợ xã hội.

— Tổng giám đốc Hứa, vì yêu người chị nuôi của mình mà bị đánh gãy một chân, vừa mới từ Đức về sau khi ghép xương…

Bất kể lý do bọn họ tìm đến tôi là gì, tôi đều sẽ cố gắng tái hiện, giúp họ thoát khỏi bóng tối.

Thế nên.

Dưới sự giúp đỡ của tôi, trầm cảm của Hạ tổng đã khỏi, anh lấy lại dũng khí ngồi máy bay ra nước ngoài, thề phải giành lại bạch nguyệt quang.

Tôi chúc anh thành công.

Trong những buổi trò chuyện cùng tôi, Lục tổng từ một “người câm” biến thành “máy hát”.

Nghe đâu ngay cả con vẹt anh nuôi cũng chịu không nổi anh lắm lời, phải bỏ nhà đi mất.

Còn về Hứa tổng…

Anh đại ngộ.

Lập tức tự mua một cuốn hộ khẩu riêng, đường hoàng triển khai cuộc theo đuổi mãnh liệt với chị nuôi.

Tôi… cũng chúc anh thành công vậy.

Khi công việc ủy thác của tôi ngày càng ăn nên làm ra, Chu Nguyệt Nguyệt lại dắt theo Chu phu nhân tìm đến cửa.

Lần này, Chu Nguyệt Nguyệt đã chẳng còn dáng vẻ ngang ngược trước kia.

Cô ta cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:

“Chị, em sai rồi. Trước đây là Nguyệt Nguyệt không hiểu chuyện, chị tha thứ cho em nhé!”

Chu phu nhân cũng nắm tay tôi, giọng điệu nghiêm trọng:

“Em gái con ăn nói thẳng thắn, chẳng có tâm cơ gì, nó chỉ muốn dọa con thôi, chứ không thực sự muốn động thủ. Con là chị, đừng chấp nhặt quá.”

“Dọa sao?”

“Tìm phóng viên bôi nhọ tôi, muốn rạch mặt tôi, cũng là dọa sao?”

Tôi cười nhạt, hất tay bà ta ra:

“Chu phu nhân, tôi đã bị đuổi khỏi nhà họ Chu rồi, còn đâu ra em gái nữa?”

“Con bé này…”

Chu phu nhân bất đắc dĩ thở dài, dùng ánh mắt “sao con không hiểu chuyện thế” nhìn tôi.

“Thôi thì thế này, chỉ cần con gọi điện cho cụ Cơ, nói chuyện lần trước là hiểu lầm, để hôn sự của em gái con với thiếu gia tiếp tục, thì mẹ sẽ cho con quay về nhà.”

“Sau này con vẫn là đại tiểu thư của nhà họ Chu.”

Nhìn dáng vẻ “bao dung rộng lượng” đó, tôi không nhịn được bật cười.

“Tôi không cần.”

Tôi vứt lại bốn chữ, quay lưng định đi.

Nhưng tài xế nhà họ Chu giữ chặt cánh tay tôi, rồi đá mạnh vào khoeo chân tôi!

Cơn đau buốt tận xương ập đến, tôi khuỵu mạnh xuống đất.

Đau đớn khiến tôi suýt ngất xỉu. Tôi ngẩng lên nhìn hai mẹ con nhà họ Chu, lạnh giọng:

“Nếu các người còn không thả tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Cứ báo đi!”

Chu Nguyệt Nguyệt bước lại gần.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)