Chương 10 - Gia Phu Yểu Điệu
10.
Người chết trong phủ của tam hoàng tử chính là đại thống lĩnh của đội quân cấm vệ, không biết là ai đã báo án, nghe nói sau khi chúng ta trở về phủ không lâu, quan quân đã bao vây phủ hoàng tử một giọt nước cũng không lọt.
Hoa Hàng Quân cả đêm không về.
Ta không cần suy nghĩ quá nhiều cũng đại khái hiểu được chuyện này.
Người mời ta ra hậu viên là tâm phúc của Hoa Sùng An, nhưng hắn lại không thấy bóng dáng đâu, người đợi ở đó trái lại là thống lĩnh của quân cấm vệ.
Ly rượu mà tam hoàng tử phi muốn lừa ta uống nghĩ lại cũng có liên quan đến sự việc này.
Nghĩ đến vị tam hoàng tử không được sủng ái, vị hầu gia nhàn rỗi không tham gia tranh chấp, chỉ huy của đội quân cấm vệ hoàng cung, ba người này đều cùng hội cùng thuyền.
Chỉ là Hoa Sùng An một thân nho nhã như hắn, lại có thể nghĩ ra thủ đoạn hèn hạ như vậy, chỉ để hủy hoại thanh danh của ta, đồng thời khiến Hoa Hàng Quân mất đi danh tiếng, thật sự là đáng thương và nực cười.
Mà không biết Hoa Hàng Quân đã sớm biết kế hoạch này, hay là bí mật theo dõi ta mới phát hiện ra, tóm lại, Hoa Sùng An đã định là không làm lại con trai ông ta.
Ta cũng nghĩ không thông, phải thông minh đến mức nào mới có thể từ lúc còn là một tiểu hài đã bắt đầu cải trang bản thân?
Đầu óc ta hỗn loạn, suy nghĩ đủ thứ suốt cả một đêm, cuối cùng chạm vào đệm giường lạnh lẽo bên cạnh, cảm thấy tất cả những thứ này đều là hư không.
Không cần biết hắn lợi hại đến đâu, cũng dám đêm không về nhà? Thế thì ta phải cho hắn chút thái độ xem xem!
“Tiểu Thúy, không có sự cho phép của ta, không để cô gia vào viện.”
“Được thưa thiếu phu nhân.”
Khi ta bước ra để phân phó, liếc nhìn vài người trong sân, đều là những gương mặt xa lạ, xem ra Hoa Hàng Quân đã loại bỏ được hết tai mắt của Hoa Sùng An đưa vào rồi.
Vậy thì sự phân phó của ta cũng vô ích, nếu hắn muốn vào cũng không ngăn cản được.
Vào ban đêm, đúng như ta nghĩ.
“Phu nhân, ta sai rồi.” Hoa Hàng Quân tiến vào trong viện, lại rất nể mặt mà không đi vào phòng.
“Phu quân có thể sai gì chứ? Chỉ là một ngày một đêm không về mà thôi, thiếp thân làm sao dám trách chàng?” Ta trả lời bằng giọng điệu mỉa mai.
“Kiều Kiều, ta thật sự có việc không thể rời đi được, việc trước mắt làm xong, việc đầu tiên là quay lại giải thích với nàng rồi.” Âm thanh của Hoa Hàng Quân nhỏ đi rất nhiều, xem ra bên ngoài hình như có không ít người hầu đang xem náo nhiệt.
“Nói một ngàn lần rồi, ta tên Chu Giáp Giáp.” Ta tức giận mở cửa kéo người vào.
Bây giờ thì tốt, biết hắn trước đây đều giả vờ thì không cần phải cẩn thận từng li từng tí nữa.
“Ta biết Hoa Sùng An muốn xuống tay với nàng, tuy là đã bố trí tốt mọi thứ chuẩn bị thu lưới rồi, nhưng vẫn không thể yên tâm, thế nên âm thầm đi xem thử. May là ta đi rồi mới phát hiện hóa ra Hoàng thống lĩnh đó đã giao dịch với Hoa Sùng An, muốn đối với nàng… ta nhất thời không nhịn được liền xuống tay hơi mạnh.”
Hoa Hàng Quân đặt tay lên vai ta, ấn ta ngồi xuống giường rồi theo đó ngồi xuống cạnh ta.
Xuống tay mạnh hơn một chút, ý là chỉ không một tiếng động lặng lẽ giết chết một cường hán thống lĩnh mười vạn tinh binh của cấm vệ quân?
Hoa Hàng Quân thực sự đã giải thích từng chuyện đã xảy ra cho ta, chỉ là giải thích một lúc, tay đã không an phận mà lang thang khắp cơ thể ta.
“Nghe mẫu thân nói, Kiều Kiều công khai tán tưởng vi phu trong yến tiệc, còn nói bản thân đang mang thai.”
“Đó chỉ là một hành động bất lực trong tình thế nguy cấp thôi, nửa năm này ngươi như thế nào còn phải để ta nói sao?” Ta giữ lấy tay hắn, mạnh miệng trợn mắt một cái.
“Quả thực, nửa năm này cũng đã khiến vi phu chịu đựng rất cực khổ.”
Giọng nói của Hoa Hàng Quân vô cùng dễ nghe, không yếu ớt vô lực giống như lúc trước, lúc dỗ dành người khác trực tiếp khiến người ta chìm đắm trong sự dịu dàng.
Người chết trong phủ của tam hoàng tử chính là đại thống lĩnh của đội quân cấm vệ, không biết là ai đã báo án, nghe nói sau khi chúng ta trở về phủ không lâu, quan quân đã bao vây phủ hoàng tử một giọt nước cũng không lọt.
Hoa Hàng Quân cả đêm không về.
Ta không cần suy nghĩ quá nhiều cũng đại khái hiểu được chuyện này.
Người mời ta ra hậu viên là tâm phúc của Hoa Sùng An, nhưng hắn lại không thấy bóng dáng đâu, người đợi ở đó trái lại là thống lĩnh của quân cấm vệ.
Ly rượu mà tam hoàng tử phi muốn lừa ta uống nghĩ lại cũng có liên quan đến sự việc này.
Nghĩ đến vị tam hoàng tử không được sủng ái, vị hầu gia nhàn rỗi không tham gia tranh chấp, chỉ huy của đội quân cấm vệ hoàng cung, ba người này đều cùng hội cùng thuyền.
Chỉ là Hoa Sùng An một thân nho nhã như hắn, lại có thể nghĩ ra thủ đoạn hèn hạ như vậy, chỉ để hủy hoại thanh danh của ta, đồng thời khiến Hoa Hàng Quân mất đi danh tiếng, thật sự là đáng thương và nực cười.
Mà không biết Hoa Hàng Quân đã sớm biết kế hoạch này, hay là bí mật theo dõi ta mới phát hiện ra, tóm lại, Hoa Sùng An đã định là không làm lại con trai ông ta.
Ta cũng nghĩ không thông, phải thông minh đến mức nào mới có thể từ lúc còn là một tiểu hài đã bắt đầu cải trang bản thân?
Đầu óc ta hỗn loạn, suy nghĩ đủ thứ suốt cả một đêm, cuối cùng chạm vào đệm giường lạnh lẽo bên cạnh, cảm thấy tất cả những thứ này đều là hư không.
Không cần biết hắn lợi hại đến đâu, cũng dám đêm không về nhà? Thế thì ta phải cho hắn chút thái độ xem xem!
“Tiểu Thúy, không có sự cho phép của ta, không để cô gia vào viện.”
“Được thưa thiếu phu nhân.”
Khi ta bước ra để phân phó, liếc nhìn vài người trong sân, đều là những gương mặt xa lạ, xem ra Hoa Hàng Quân đã loại bỏ được hết tai mắt của Hoa Sùng An đưa vào rồi.
Vậy thì sự phân phó của ta cũng vô ích, nếu hắn muốn vào cũng không ngăn cản được.
Vào ban đêm, đúng như ta nghĩ.
“Phu nhân, ta sai rồi.” Hoa Hàng Quân tiến vào trong viện, lại rất nể mặt mà không đi vào phòng.
“Phu quân có thể sai gì chứ? Chỉ là một ngày một đêm không về mà thôi, thiếp thân làm sao dám trách chàng?” Ta trả lời bằng giọng điệu mỉa mai.
“Kiều Kiều, ta thật sự có việc không thể rời đi được, việc trước mắt làm xong, việc đầu tiên là quay lại giải thích với nàng rồi.” Âm thanh của Hoa Hàng Quân nhỏ đi rất nhiều, xem ra bên ngoài hình như có không ít người hầu đang xem náo nhiệt.
“Nói một ngàn lần rồi, ta tên Chu Giáp Giáp.” Ta tức giận mở cửa kéo người vào.
Bây giờ thì tốt, biết hắn trước đây đều giả vờ thì không cần phải cẩn thận từng li từng tí nữa.
“Ta biết Hoa Sùng An muốn xuống tay với nàng, tuy là đã bố trí tốt mọi thứ chuẩn bị thu lưới rồi, nhưng vẫn không thể yên tâm, thế nên âm thầm đi xem thử. May là ta đi rồi mới phát hiện hóa ra Hoàng thống lĩnh đó đã giao dịch với Hoa Sùng An, muốn đối với nàng… ta nhất thời không nhịn được liền xuống tay hơi mạnh.”
Hoa Hàng Quân đặt tay lên vai ta, ấn ta ngồi xuống giường rồi theo đó ngồi xuống cạnh ta.
Xuống tay mạnh hơn một chút, ý là chỉ không một tiếng động lặng lẽ giết chết một cường hán thống lĩnh mười vạn tinh binh của cấm vệ quân?
Hoa Hàng Quân thực sự đã giải thích từng chuyện đã xảy ra cho ta, chỉ là giải thích một lúc, tay đã không an phận mà lang thang khắp cơ thể ta.
“Nghe mẫu thân nói, Kiều Kiều công khai tán tưởng vi phu trong yến tiệc, còn nói bản thân đang mang thai.”
“Đó chỉ là một hành động bất lực trong tình thế nguy cấp thôi, nửa năm này ngươi như thế nào còn phải để ta nói sao?” Ta giữ lấy tay hắn, mạnh miệng trợn mắt một cái.
“Quả thực, nửa năm này cũng đã khiến vi phu chịu đựng rất cực khổ.”
Giọng nói của Hoa Hàng Quân vô cùng dễ nghe, không yếu ớt vô lực giống như lúc trước, lúc dỗ dành người khác trực tiếp khiến người ta chìm đắm trong sự dịu dàng.