Chương 11 - Giả Ngốc Trong Nhà Tài Phiệt
Cửa phòng ta bị đá bật tung!
“Ai đó?!”
Một tiếng quát lạnh như băng vang lên, kèm theo ánh dao loé sáng, chém thẳng vào kẻ đang lao đến giường!
Là đại ca – Thẩm Nghiễn Chu!
Sau lưng hắn là đám hộ viện tay cầm côn gậy!
Cùng lúc đó, phòng bên cũng vang lên tiếng đánh nhau và tiếng hét thất thanh của Triệu thị!
Tên áo đen rõ ràng không ngờ mình bị phục kích, nhất thời lúng túng, vung tay đỡ lấy!
“Choang!”
Tiếng kim loại va chạm vang dội giữa đêm tối!
Tên áo đen khẽ rên lên, như bị thương, không dám liều mạng, tung hư chiêu rồi quay người muốn nhảy ra cửa sổ chạy trốn!
“Muốn chạy?!”
Thẩm Nghiễn Chu ánh mắt lạnh như băng, đao loé như chớp, chặn đường thoát!
Hộ viện cũng lập tức bao vây!
Tên kia quả nhiên bản lĩnh không tầm thường, trái đấm phải đá, một lúc giằng co trong căn phòng nhỏ, đánh đổ bàn ghế, một mảnh hỗn loạn!
Ta co người vào sát góc giường, ôm chăn run lẩy bẩy (lần này là thật sự bị dọa), cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình.
Trong hỗn loạn, bóng đen dường như liều mạng, bất ngờ móc ra vật gì từ trong người, mạnh tay ném về phía ta!
Thứ đó đen sì, bốc mùi tanh hôi nồng nặc!
“Khê Khê cẩn thận!”
Thẩm Nghiễn Chu mắt trợn to, không màng tính mạng, lập tức nhào đến che chắn trước người ta!
“Bịch!”
Thứ kia nện trúng lưng hắn!
Là một bọc máu thối dính nhớp!
Còn lẫn cả mấy con sâu nhỏ đang ngo ngoe bò lổm ngổm!
Là vật bẩn độc!
Dùng để hủy danh tiết hoặc hãm hại người khác mắc bệnh hiểm!
Thẩm Nghiễn Chu bị bắn trúng một thân dơ bẩn, nhưng hoàn toàn chẳng buồn để tâm, thuận tay vung dao, chém mạnh xuống cánh tay của bóng đen kia!
“A!” Bóng đen kêu thảm một tiếng, máu trên tay tuôn xối xả!
Nhân cơ hội đó, đám hộ viện đồng loạt xông lên, cuối cùng cũng ép được hắn nằm rạp dưới đất!
“Trói lại!” Thẩm Nghiễn Chu quát lớn, giọng mang theo dư âm bàng hoàng và giận dữ vì thoát nạn.
Hắn lập tức cởi bỏ áo khoác dính bẩn, ném xuống đất, sau đó quay người kiểm tra tình trạng của ta:
“Khê Khê! Muội không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Ta chưa kịp hoàn hồn, chỉ biết lắc đầu, nhìn lớp áo trong lưng hắn bị vấy máu đen, nhìn vẻ hoảng hốt và lo lắng không che giấu trên mặt hắn, sống mũi ta chợt cay xè.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn và giọng Thẩm Sùng Sơn vừa giận vừa lo:
“Chuyện gì vậy?! Nghiễn Chu! Khê Nhi!”
Cha và Nhị ca Thẩm Tê Hồ xông vào phòng, trông thấy cảnh tượng bên trong đều sững sờ!
Thẩm Tê Hồ vừa thấy ta co ro ở góc giường, mắt liền đỏ bừng, gào lên: “Mẹ kiếp!” rồi lao vào đấm đá tên bị đè dưới đất như điên!
Thẩm Sùng Sơn thì vội bước đến cạnh giường, nhìn ta, rồi lại nhìn đứa con trai cả đang che chắn phía trước với dáng vẻ thê thảm nhưng ánh mắt vẫn kiên định, cuối cùng nhìn sang vũng máu dơ và đám sâu nhúc nhích dưới đất, sắc mặt ông tái xám, toàn thân vì phẫn nộ mà khẽ run.
“Ai?! Là ai làm?!” Ông gầm lên, ánh mắt như lưỡi dao quét về phía tên áo đen đang bị đánh co rúm dưới đất, rồi lại quét nhanh sang cửa phòng.
Ngay nơi đó, kế mẫu Triệu thị mặt mày trắng bệch như tờ giấy, được nha hoàn đỡ, dường như cũng bị biến cố dọa sợ, giọng run run:
“Lão gia… chuyện này là sao? Thiếp… bị hù chết mất…”
Ánh mắt bà ta lướt qua tên áo đen bị bắt dưới đất, đồng tử khẽ co lại, gần như không thể nhận ra.
“Sao à?” Thẩm Nghiễn Chu đứng dậy, chắn trước mặt ta và cha, giọng hắn lạnh như băng, ánh mắt như lưỡi kiếm xuyên thẳng vào Triệu thị:
“Việc này… có lẽ nên hỏi người một câu, phu nhân — hỏi nha hoàn tốt của người, Thu Đường!”
Tất cả ánh mắt trong phòng cùng lúc “vụt” đổ dồn về góc phòng, nơi Thu Đường đã sợ đến mềm nhũn như bùn, mặt không còn chút máu!
Nàng ta run lên một cái, rồi như sụp hẳn, ướt cả quần, nước mắt nước mũi chảy ròng, gào khóc:
“Không phải lỗi của nô tỳ! Phu nhân! Cứu nô tỳ với! Là phu nhân bảo nô tỳ…!”
“Câm miệng! Con tiện tỳ phản chủ!” Triệu thị rú lên, giọng the thé biến âm, mang theo kinh hoảng và cay độc chưa từng thấy:
“Dám cấu kết kẻ ngoài mưu hại đại tiểu thư! Còn dám vu vạ chủ mẫu! Ngươi chán sống rồi!”
Bà ta đột nhiên quay sang Thẩm Sùng Sơn, quỳ phịch xuống, khóc như mưa:
“Lão gia! Thiếp bị oan! Tiện tỳ này chắc chắn bị mua chuộc! Thiếp thề với trời, thiếp hoàn toàn không biết gì cả! Thiếp sao có thể hại Khê tỷ nhi được chứ! Con bé là cốt nhục duy nhất của tỷ tỷ! Thiếp thương nó còn chẳng kịp, sao lại…!”