Chương 1 - Giả Nghèo Thật Đau
Sau khi biết thanh mai trúc mã đòi chia tay vì nhà tôi quá nghèo,
tôi thở phào nhẹ nhõm.
May quá, tôi chỉ giả nghèo chứ không thật sự nghèo.
Anh ấy còn không biết, trước đây mẹ tôi sợ anh tự ti nên bắt tôi phải giả nghèo.
Giả vờ thật mệt, giờ cuối cùng cũng không cần giả nữa rồi.
1
Cố Yến Thần là vị hôn phu do mẹ tôi khi còn nhỏ đi trên phố tùy tiện chỉ tay định sẵn.
Lý do? Bà ấy thấy thằng nhóc này đẹp trai đến mức trời đất khó dung, nhất định phải làm con rể nhà chúng tôi.
Để tôi có thể chiếm được trái tim Cố Yến Thần từ nhỏ,
cả nhà tôi đã đặc biệt chuyển từ căn hộ siêu sang ở trung tâm thành phố về căn nhà cũ kỹ bên cạnh nhà cậu ấy.
Tôi và Cố Yến Thần cũng vì thế mà tự nhiên trở thành thanh mai trúc mã.
Từ khi thân thiết với nhà Cố Yến Thần, mẹ tôi chẳng còn đi spa làm đẹp, cũng chẳng đánh mạt chược hay chơi golf nữa.
Suốt ngày chỉ dắt tay mẹ Cố Yến Thần đi siêu thị tranh nhau mua trứng giảm giá và rau dập.
Vì chàng rể này, mẹ tôi không màng cuộc sống vinh hoa của một phu nhân hào môn.
Tôi kể với ba:
“Mẹ con như vậy mà đăng lên mạng, kiểu gì cũng bị cư dân mạng mắng chết.”
Ba tôi không nói gì, lặng lẽ cất chìa khóa Rolls-Royce,
lôi ra chìa khóa xe máy điện, chở tôi đi học.
Thôi bỏ đi, ba tôi cũng như tôi,
trong nhà này chẳng ai có tiếng nói cả.
Tôi từng hỏi mẹ:
“Rốt cuộc khi nào con mới được sống thật trước mặt Cố Yến Thần?”
Bà nói: “Tuổi dậy thì là giai đoạn sĩ diện nhất.
Lỡ đâu Cố Yến Thần biết nhà mình giàu quá lại tự ti thì sao?”
Cố Yến Thần có tự ti hay không thì tôi không biết,
chứ tôi thì sắp tự kỷ tới nơi rồi.
Tối hôm đó, tôi nghĩ mãi không thông,
chạy vào phòng ngủ của họ,
chất vấn mẹ:
“Cố Yến Thần có phải là con riêng của mẹ ở bên ngoài không?!”
“Có cũng không sao, chỉ cần cho con với ba chuyển về trung tâm thành phố.”
“Chúng con chấp nhận đứa con riêng này.”
Kết quả, tôi bị ba mẹ liên thủ đánh cho một trận.
Mông đau quá… thôi kệ.
Ráng nhịn thêm chút nữa vậy.
2
May mắn thay, cuối cùng tôi cũng vượt qua được giai đoạn khó khăn.
Đợi được đến ngày Cố Yến Thần thay lòng đổi dạ.
Hôm nay tan học, Cố Yến Thần từ chối đi xe buýt cùng tôi.
“Cậu biết đấy, Hứa Tinh, nhà cũ của tớ đã bị giải tỏa rồi.”
“Cậu biết tiền đền bù là bao nhiêu không?”
Cậu ta giơ tay làm một động tác.
“Ba mươi triệu.”
“Về sau tan học tớ sẽ không đi xe buýt nữa.”
“Cậu hiểu ý tớ chứ?”
Thật lòng thì tôi chẳng hiểu gì cả.
Ngây thơ đáp:
“Hiểu rồi, vậy sau này cùng nhau gọi taxi nhé!”
Cố Yến Thần bĩu môi:
“Chuyện không phải đơn giản là gọi taxi.”
“Vậy là chuyện gì?”
Giọng điệu của Cố Yến Thần bỗng khiến tôi cảm thấy xa lạ.
“Mẹ tớ nói mấy ngày nữa nhà tớ sẽ chuyển khỏi khu tập thể cũ.”
“Giờ thì nhà tớ cũng thuộc tầng lớp A8 rồi, còn cậu thì sao?”
“Tôi thì sao?”
Cố Yến Thần thở dài.
“Vốn dĩ tớ không định nói thẳng, sao cậu ngốc vậy chứ.”
“Tớ nghĩ ai cũng có quyền theo đuổi điều tốt hơn, cậu không thể ngăn cản tớ tìm đến người tốt hơn được, đúng không?”
“Hứa Tinh, giờ thì cậu hiểu ý tớ rồi chứ?”
Nói đến mức này, cuối cùng tôi cũng hiểu hàm ý của Cố Yến Thần.
Cậu ta cảm thấy nhà mình vừa nhận được khoản tiền đền bù lớn,
nên tôi – bạn gái cũ kỹ này – không còn xứng đáng với cậu ta nữa.
Muốn chia tay tôi.
“Được thôi.”
Cậu ta tưởng tôi sẽ níu kéo, nào ngờ tôi đồng ý luôn.
Cố Yến Thần hơi bất ngờ.
Tôi tò mò hỏi:
“Người tốt hơn ấy, là ai vậy?”
“Tô Thanh Ly.”
“Tớ thấy hiện giờ, cô ấy mới là người môn đăng hộ đối với tớ.”
Ồ, hoa khôi trường – xinh đẹp, gia cảnh tốt.
“Được thôi.”
Tôi lấy điện thoại ra.
“Tôi đồng ý chia tay, nhưng cậu phải đích thân nói với mẹ tôi.”
Cố Yến Thần nhíu mày:
“Hứa Tinh, tụi mình cũng lớn rồi, có cần vậy không?”
Tôi kiên quyết:
“Nếu cậu không nói, mẹ tôi sẽ không tin.”
Cậu ta lại bĩu môi:
“Được thôi.”
“Chia tay với người nghèo thật phiền phức.”
??
Người nghèo?
Đang nói tôi sao?
Gọi điện xong, mẹ tôi nghe thấy giọng Cố Yến Thần thì vui vẻ hẳn lên.
“Tiểu Cố à, tối nay đến nhà dì ăn cơm nhé?”
“Vài hôm nay mẹ con không biết bận gì mà gọi chẳng bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời.”
Cố Yến Thần im lặng hai giây, có vẻ hơi áy náy.
“Dì à, hôm nay cháu gọi là muốn nói với dì…”
“Cháu nghĩ bây giờ nên tập trung vào việc học, không nên chìm đắm trong chuyện yêu đương.”
“Vì vậy cháu và Hứa Tinh quyết định chia tay trong hòa bình.”
“Cái gì mà chia tay trong hòa bình?!”
Tôi hét to bên cạnh:
“Cố Yến Thần, sao không nói thật luôn đi!”
“Mẹ! Là nhà cậu ta được đền bù giải tỏa, cảm thấy con không xứng với cậu ta!”
“Muốn chia tay con để theo đuổi hoa khôi trường!”
Ngay lúc đó, Cố Yến Thần cúp máy.
“Hứa Tinh!”
Hình như đây là lần đầu tiên cậu ta nổi giận với tôi.
“Giữ thể diện một chút không được à?”
“Cậu nhất định phải khiến dì có ấn tượng xấu về tớ sao?”
Tôi: ?????
Không hiểu nổi.
“Thôi kệ, dù sao cũng nói rõ rồi.”
“Bắt đầu từ ngày mai, tớ sẽ chính thức theo đuổi Tô Thanh Ly.
Làm ơn nói rõ với các bạn trong lớp, tụi mình đã chia tay.”
Nhìn bóng lưng Cố Yến Thần rời đi,
tôi bỗng thấy thật may mắn vì mẹ bắt tôi giả nghèo.
Nếu không, sao có thể nhìn rõ bản chất thật của cậu ta?
Nhưng điều khiến tôi vui hơn cả—
cuối cùng cũng không phải giả nghèo nữa rồi.
Cũng không cần đi xe buýt nữa.
3
Hôm nay tôi chơi sang một lần, gọi hẳn xe riêng về nhà.
Vừa bước vào cửa, mẹ tôi đã hấp tấp lao ra chất vấn:
“Con với Tiểu Cố xảy ra chuyện gì vậy? Cãi nhau à?”
Tôi bất lực giơ tay:
“Mẹ còn chưa nhìn ra à? Nhà cậu ta được giải tỏa rồi, giờ bắt đầu chê nhà mình nghèo đấy.”
Mẹ tôi không tin:
“Không thể nào, Tiểu Cố không phải đứa như thế.”
“Bộ con nghĩ… có khi nào nó mắc bệnh nan y, không muốn liên lụy đến con nên mới viện cớ chia tay?”
Tôi lườm bà:
“Ít đọc tiểu thuyết thôi, não mẹ bị mấy thứ đó làm hỏng rồi.”
Bà vẫn chưa từ bỏ:
“Cho dù có bán sạch gia sản, mẹ cũng phải cứu Tiểu Cố!”
Vừa nói bà vừa kéo tôi ra khỏi nhà.
Nhà Cố Yến Thần ở ngay đối diện, nhưng gõ cửa mãi mới có người mở.
Nhìn thấy là tôi và mẹ, sắc mặt mẹ Cố Yến Thần bỗng trở nên kỳ lạ.
“Thì ra cô ở nhà à.”
“Hôm nay hẹn đi siêu thị tranh trứng giảm giá mà sao không nhắn lại?”
Mẹ tôi hình như sở hữu năng lực thần kỳ – chậm hiểu đỉnh cao –
hoàn toàn không nhận ra người ta chẳng buồn để ý đến bà nữa,
vẫn hồ hởi nói:
“Hôm nay Tiểu Cố gọi điện nói muốn chia tay với Tinh Tinh,
tôi muốn hỏi thử có chuyện gì xảy ra không?”
Không hiểu vì sao,
mẹ Cố Yến Thần bỗng trở nên sắc sảo, chua ngoa:
“Có thể có chuyện gì? Bà đang nguyền rủa Tiểu Cố nhà tôi chắc?”
“Chia tay thì là không thích nữa thôi, có gì to tát đâu?”
Nói xong bà định đóng cửa,
còn cố tình buông thêm một câu:
“À đúng rồi, mẹ của Hứa Tinh.”
“Quên chưa báo với bà, nhà tôi được giải tỏa rồi, nhận được ba mươi triệu tiền đền bù.”
“Hôm nay vừa mua xe Porsche, tuần sau sẽ chuyển sang khu nhà kế bên giá năm vạn một mét vuông.”
“Cho nên, chuyện ở đây thì để nó nằm lại ở đây đi, sau này khỏi liên lạc nữa.”
Cửa vừa đóng,
tôi như nghe thấy tiếng tim mẹ mình vỡ vụn.
Bà không thể tin được rằng mình đã nhìn nhầm người.
Mãi đến khi phát hiện khung trò chuyện với mẹ Cố Yến Thần
đã biến thành dấu chấm than màu đỏ.
Đêm khuya, bà lay tôi dậy giữa giấc mơ.
“Tinh Tinh, mình chuyển về trung tâm thành phố đi.”
“Căn hộ cao cấp, dịch vụ quản gia riêng, spa hạng sang, mẹ nhớ chúng quá rồi.”
Tôi bật dậy khỏi giường, gật đầu mãn nguyện.
Không dễ gì mà mẹ tôi cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
Ngày này, tôi và ba đã mong đợi từ lâu.
Chúng tôi lái chiếc Rolls-Royce, trong đêm khuya trở về căn hộ cao cấp.
Cuối cùng cũng không cần giả nghèo nữa rồi.
Những bộ đồ thiết kế cao cấp, túi hiệu xa xỉ, mô hình phiên bản giới hạn—
Các em chắc nhớ chị lắm đúng không?
Chị về rồi đây!
4
Hôm sau, tôi đi vào lớp với đôi giày thể thao phiên bản giới hạn.
Hoa khôi Tô Thanh Ly liền bật cười khẩy.
Mấy bạn học xung quanh đều quay lại nhìn.
“Hứa Tinh và Tô Thanh Ly mang giày giống nhau kìa.”
“Tôi chỉ cần 1 giây là đoán được ai đi đồ giả.”
“Hứa Tinh chắc mua hàng nhái rồi, bảo sao Cố Yến Thần đá cô ta, đúng là sĩ diện hão.”
“Tôi nghe nói từ lúc biết nhà Cố Yến Thần được đền bù, Hứa Tinh cứ bám riết không chịu chia tay đấy.”
“Hôm qua còn mang giày vải 80 tệ, hôm nay đã đi đôi giày 20 ngàn, ai mà tin nổi?”
Tô Thanh Ly lúc này lên tiếng,
giả vờ ra vẻ rộng lượng, thấu hiểu.
“Không sao đâu, chắc Hứa Tinh không hiểu mấy thứ này thôi.”
Tôi hất tay cô ta ra:
“Mẹ nó ai mà không hiểu?”
Mặt mũi Tô Thanh Ly hơi cứng lại,
nhưng không tiện phản ứng quá gay gắt, chỉ có thể tỏ ra ấm ức.
“Sao cậu hung dữ thế?”
“Nếu vì Cố Yến Thần theo đuổi tớ mà cậu giận,
thì thôi, tớ không đồng ý với cậu ấy là được chứ gì.”
???
Ai thèm vì chuyện đó mà giận?