Chương 6 - Giả Nghèo Hay Giả Dối
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Chương 8
Trong cơn giận, tôi ném thẳng một cái gạt tàn về phía anh ta, anh ta không tránh, trán lập tức bật máu.
Con gái tôi hoảng hốt, vội lấy khăn lông bịt lại vết thương cho anh ta, giọng nghẹn ngào:
“Mẹ ơi… mẹ bình tĩnh lại đi…”
Tôi hít sâu mấy hơi, giọng mỏi mệt: “Giang Hoài Tu, anh giả nghèo suốt bao nhiêu năm, không thấy mệt sao? Tôi mệt rồi, thật sự mệt rồi…”
“Một tháng nữa, gặp nhau ở cục dân chính.”
Anh ta đưa tay ôm trán, nheo mắt lại: “Trạch Lan, chuyện ly hôn… anh coi như chưa nghe thấy. Chỉ cần em chịu sống tử tế lại, anh đảm bảo từ giờ trở đi, cuộc sống của em và Đồng Đồng sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Tôi lạnh lùng cười: “Rời xa anh rồi, cuộc sống của tôi mới tốt lên được.”
Giang Hoài Tu chỉ nói một câu: “Anh cho em thời hạn để hối hận.”
Nói xong, anh ta nhìn tôi rất sâu, rồi ung dung bỏ đi.
Tôi như mất hết sức lực, ngồi sụp xuống ghế sofa, nước mắt dồn nén bao ngày cuối cùng cũng vỡ òa.
Đồng Đồng cũng khóc: “Mẹ… con xin lỗi… con không nên cho bố vào nhà… là lỗi của con…”
Tôi lau mặt bừa bãi, ôm lấy con bé: “Đồng Đồng, gặp chuyện đừng vội nhận sai. Mẹ đã nói rồi, con không làm gì sai cả.”
“Ông ấy là bố con, con có quyền tha thứ. Con cũng có quyền đi theo ông ấy. Nhưng mẹ… thì không bao giờ tha thứ.”
Con bé lắc đầu liên tục: “Không! Con đi với mẹ… mẹ đừng bỏ con…”
Tim tôi chợt ấm lại, tôi lau nước mắt trên má con, dịu dàng nói: “Con ngoan của mẹ…”
…
Vài ngày sau, điểm thi đại học được công bố.
Lâm Uyển Thư như đã canh sẵn thời gian, gọi điện đến: “Trạch Lan à, Đồng Đồng nhà cậu thi thế nào rồi? Hạo Vũ nhà tôi được 622 điểm cơ đấy. Không phải tôi khoe đâu nhé, chỉ là muốn chia sẻ niềm vui với cậu thôi.”
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại của con gái — hệ thống điểm vẫn đang bị ẩn — khẽ cười:
“Vẫn chưa biết nữa .”
Cô ta cười khẩy: “Không lẽ thi tệ quá, nên ngại không dám nói?”
Tôi không muốn đôi co, liền dập máy, sau đó cùng con gái ôm nhau bật khóc vì sung sướng.
Lâm Uyển Thư lập tức đăng lên WeChat một bức ảnh ăn mừng với rượu sâm panh. Ở góc ảnh, như vô tình lộ ra nửa bàn tay đàn ông.
Chính là tay của Giang Hoài Tu — ngón áp út vẫn còn đeo chiếc nhẫn bạc năm xưa tôi dành dụm tiền mua tặng.
Tôi lạnh nhạt tắt điện thoại, cùng con gái bắt đầu chọn trường đại học yêu thích.
Cuối cùng, Đồng Đồng được đậu vào Đại học Bắc Kinh như mong ước, tên con bé được vinh danh trên bảng vàng lịch sử của trường.
Tối hôm đó, lại có người gõ cửa.
Lại là anh ta.
Chương 9
Đồng Đồng do dự vài giây, nhìn tôi, rồi lại nhìn về phía cửa.
Tôi biết, con bé cũng muốn chia sẻ niềm vui này với bố mình — dù sao ông ấy vẫn là cha của nó.
Tôi gật đầu đồng ý.
Con bé hí hửng mở cửa: “Bố ơi! Con đậu vào Bắc Đại rồi!”
Giang Hoài Tu xoa đầu con bé, cười rạng rỡ, trông chẳng giống gì với người từng nói “con gái thì không giỏi bằng con trai”.
Anh ta làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mang đến vài hộp quà cho con bé.
Tôi dựa vào khung cửa, mỉm cười mỉa mai: “Giám đốc Giang, không đi mừng với nhà họ Trần à? Sao lại chạy đến thăm con gái tôi?”
Giang Hoài Tu mím môi, hạ giọng, quay sang tôi nói: “Trạch Lan, mấy ngày nay anh suy nghĩ kỹ rồi. Những năm qua là do anh quá đa nghi… Bây giờ, anh muốn mời em và Đồng Đồng cùng quay về nhà họ Giang.”
Tôi bật cười:
“Mời à? Giang Hoài Tu, anh diễn suốt mười tám năm, giờ tôi thật sự không biết câu nàocủa anh là thật, câu nào là giả nữa.”
Anh ta tiến lên một bước, thành khẩn nói: “Nếu có thể diễn suốt mười tám năm, thì đó là vì anh yêu hai mẹ con em thật lòng.”
“Sau này, anh có thể cho Đồng Đồng mọi thứ tốt nhất. Con bé muốn gì anh cũng ủng hộ. Hãy về nhà đi.”
Tôi giơ tay ngăn lại: “Xin lỗi. Tình yêu mang danh thử thách — tôi không cần.”
Tôi quay sang nhìn Đồng Đồng: “Điều kiện anh ta đưa ra rất tốt, con có thể chọn quay về với anh ta, đừng bận tâm đến mẹ.”
Đồng Đồng siết chặt giấy báo trúng tuyển, đôi mắt đỏ hoe, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
Giang Hoài Tu vội la lên: “Trạch Lan! Anh đã xin lỗi em rồi, em còn muốn anh phải làm gì nữa?!”
Tôi đáp: “Lời xin lỗi của anh đáng giá bao nhiêu? Một con cá? Hay là một bữa cơm?”
Mặt anh ta tái mét: “Anh… chờ đã…”
Tôi quay người, cầm lấy cây chổi, “lịch sự” tiễn Giang Hoài Tu ra khỏi nhà.
Lo anh ta lại tiếp tục dây dưa, sau khi xác định được trường đại học, tôi lập tức dọn đến nơi đó cùng con gái.
Tiền thuê nhà ở gần Đại học Bắc Kinh khá đắt, tôi đành thuê tạm một căn phòng trọ dưới tầng hầm.
Hôm đó sau khi đi xin việc về, tôi nhìn thấy Giang Hoài Tu đang ngồi xổm trước cửa như một con chó.