Chương 3 - Giả Làm Vị Hôn Thê Của Nhị Thiếu Gia
Tôi mỉm cười đón lấy, nhưng vừa quay đi thì nước mắt bất chợt tuôn rơi.
Tôi lại nhớ tới ngày hôm đó, khi tôi cầm dao đứng chắn trước mặt bọn đòi nợ:
“Tôi nói rồi, tôi sẽ trả nợ. Nhưng nếu các người còn dám quấy rối mẹ tôi nữa, tôi sẽ kéo bà ấy chết cùng! Đến lúc đó, các người đừng hòng lấy được một xu!”
Rời quê, tôi quay lại Hải Thành.
Thương vụ mới nhất là từ một cậu ấm nhà giàu — anh ta không muốn kết hôn theo sắp đặt, nhưng gia đình lại ép, đến mức cắt cả thẻ ngân hàng của anh ta.
Không có tiền tiêu, anh ta liền thuê tôi giả làm bạn gái, khiến mẹ anh tức đến mức phải ném tiền ra đuổi tôi đi. Rồi hai đứa tôi chia ba bảy: anh ba, tôi bảy.
Loại “việc nhẹ lương cao” thế này cực kỳ hiếm, dù trời mưa dao tôi cũng phải bò đến.
Tôi ăn mặc cực kỳ lòe loẹt, tay ôm lấy cánh tay của “ông chủ”, lắc lắc uốn éo bước vào nhà hàng.
Quả nhiên, mẹ anh ta không ưa gì tôi, nhưng vì giữ hình ảnh nên không tiện nói gì.
Tôi càng cố tình làm ra vẻ chướng mắt, cuối cùng bà ta không nhịn được nữa, nhân lúc con trai vào nhà vệ sinh, ném cho tôi một chiếc thẻ:
“Ba triệu. Lấy rồi thì cút khỏi nó. Đừng có quay lại, cũng đừng tham lam.”
Tôi ôm lấy thẻ vui vẻ rời khỏi, đang đứng sau vườn nhà hàng chia tiền với ông chủ thì một bóng dáng quen thuộc bất ngờ xuất hiện.
Anh ta đứng cách tôi chưa đầy năm mét, không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm.
Ông chủ nhận tiền, cảm ơn tôi rồi rời đi. Tôi cũng chuẩn bị rút lui, thì người kia nhanh chóng bước lên, chặn đường tôi.
“Dạo này em đi đâu?”
“Biến rồi.”
Giang Trì Dã không ngờ tôi lại nói vậy, sững người một chút, tay siết lấy vạt áo, lầm bầm:
“Vậy thì biến về đây.”
“Không có về, tôi đã biến đi xa lắm rồi.”
Tiền ông Giang đưa thật sự rất nhiều, nhưng để “cưa đổ” được Giang Trì Dã thì lại quá mất thời gian — mà tôi thì không có thời gian để chờ.
Tôi cũng không còn sức để dây dưa với anh ta nữa.
Tôi xoay người muốn đi, anh ta nắm lấy cổ tay tôi.
Thấy tôi cau mày, anh chỉ nắm nhẹ rồi lập tức buông ra.
Anh cúi đầu, giọng nói trầm trầm, nghẹn ngào:
“Anh sai rồi.”
6.
Nghe được hai chữ “anh sai rồi” từ miệng Giang Trì Dã, tôi suýt nữa nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Thế nhưng trong lòng lại không kiềm được mà dâng lên chút niềm vui thầm kín — xem ra… tiền của lão gia vẫn còn có thể moi tiếp.
Ngoài mặt tôi vẫn giữ vẻ thản nhiên, bắt chước dáng vẻ lạnh nhạt của anh ta hôm trước, lùi lại hai bước để kéo giãn khoảng cách.
“Giang Trì Dã, nếu xin lỗi có ích thì còn cần cảnh sát làm gì?”
Sắc mặt anh ta lập tức sa sầm, miệng không kịp nghĩ, bật thốt:
“Từ Vi, cô đừng có được voi đòi tiên!”
Tôi lườm anh ta một cái, dứt khoát quay người bước đi.
“Thế thì tạm biệt.”
Phía sau vang lên một tiếng thở dài, rồi rất nhanh, anh ta đuổi theo tôi.
“Cô muốn gì? Tiền hay túi xách?”
“Túi xách không thực tế, tiền thì anh lại chẳng nhiều bằng ông anh. Giang Trì Dã, nếu thật sự muốn xin lỗi, chi bằng nghiêm túc suy nghĩ một cách đặc biệt xem sao?”
Thật ra làm gì có “cách đặc biệt” gì ở đây, tất cả đều là tôi bịa ra — chỉ để câu giờ thêm vài hôm, tìm việc cho anh ta làm.
Chỉ cần anh ta không ra ngoài đua xe, đánh nhau, tôi lại có cớ mà xin thêm tiền từ ông nội anh ta.
Về đến biệt thự ở vùng ngoại ô phía Bắc, tôi không còn giống trước kia làm “chó săn” chạy theo anh ta nữa — không còn đưa áo, đưa dép, rót nước gì cả. Tôi đi thẳng một mạch vào phòng.
Ánh mắt Giang Trì Dã dán vào tôi như hồn ma, cứ lặng lẽ theo dõi đến khi tôi đóng cửa phòng, anh ta mới lề mề thay giày rồi về phòng ngủ.
Tôi nằm xuống giường, chuyển khoản chín mươi vạn vào tài khoản cá nhân, chưa đầy một giây… tiền đã bị rút sạch.
Nhìn tài khoản trắng trơn, trong lòng tôi nổi lên một cơn phiền muộn, dứt khoát ném điện thoại qua một bên, vùi mặt vào chăn.
Giấc ngủ ấy kéo dài cho tới tận nửa đêm.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của Giang Trì Dã.
Mở cửa ra, anh ta ăn mặc chỉnh tề, trong mắt lấp lánh vẻ hưng phấn:
“Mau thay đồ, anh dẫn em đến một nơi rất tuyệt!”
Đầu óc tôi còn mơ màng. Mãi đến khi ngồi vào ghế phụ, anh ta đạp mạnh chân ga, tôi mới bừng tỉnh:
Tên điên này nửa đêm hứng lên muốn chở tôi đi đua xe à?!
Chiếc xe lao như bay trên đường, phía trước rõ ràng là đường cụt, vậy mà Giang Trì Dã không hề có ý định giảm tốc, cứ thế lao thẳng xuống!
Tôi không nhịn được mà hét lên:
“Giang Trì Dã! Đồ điên, đồ chó má! Không xin lỗi thì thôi, sao còn định giết tôi hả?!”
Thế mà giây tiếp theo — chiếc xe tiếp đất an toàn.
Bên tai vang lên tiếng cười khoái trá của anh ta:
“Hahaha! Từ Vi, bình thường em miệng cứng như vậy, sao giờ gan lại nhỏ thế hả?”
Tôi vẫn còn chưa hoàn hồn, tay siết chặt dây an toàn, trừng mắt nhìn anh ta đầy bực dọc.
Cuối cùng, anh ta dừng xe trên một con đường núi khá rộng, kéo tôi đi lên đỉnh núi.
Trên đỉnh là một chòi nghỉ nhỏ, xung quanh được lót cỏ xanh mượt.
Giang Trì Dã thản nhiên chọn một chỗ, gối đầu lên cánh tay, nằm dài xuống đất.
“Anh không giỏi xin lỗi ai cả. Suy đi nghĩ lại, chỉ nghĩ ra cách này — dẫn em đi ngắm sao.”
Tôi ngẩn người một lúc, rồi cũng bước đến bên cạnh anh, chọn chỗ nằm xuống.
Từ trước đến nay, Giang Trì Dã luôn cho tôi cảm giác như một con nhím đầy cảnh giác, chỉ cần có ai lại gần, dù là có ý tốt hay không, anh ta cũng lập tức xù gai nhọn ra phản kích.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh hiền hòa như vậy.
Bất chợt, trong đầu tôi vang lên giọng nói của ông nội anh ta:
“Không giống đâu, đó mới là biểu cảm của một người còn sống.”
Một người giàu có như anh…
cũng từng có những trải nghiệm đau đớn không lối thoát giống tôi ư?
7.
Nhìn chằm chằm lên bầu trời một lúc lâu, Giang Trì Dã bất chợt nghiêng người, hỏi tôi:
“Sao có đẹp không?”
Tôi chớp mắt, thành thật trả lời:
“Không đẹp. Còn chẳng sáng bằng đèn đường dưới núi.”
Anh ta hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
“Đúng là cái đồ đàn bà không biết lãng mạn.”
Tôi bĩu môi, không nhịn được phản bác:
“Giang Trì Dã, chẳng qua là anh chưa từng thấy cái đẹp thật sự thôi. Hồi nhỏ, ba mẹ tôi hay dẫn tôi về quê thăm cụ cố. Đêm ở làng sáng rực luôn ấy, trăng thì to tròn, còn bầu trời thì đầy sao, đếm hoài không xuể.”
Gió trên đỉnh núi lạnh căm, Giang Trì Dã rùng mình, hít hít mũi rồi bỗng lẩm bẩm:
“Từ Vi, hồi nhỏ chắc em hạnh phúc lắm nhỉ.”
Đương nhiên là hạnh phúc rồi — có ba mẹ yêu thương, có bạn bè thân thiết.
Sinh nhật năm nào cũng nhận được rất nhiều quà.
Mẹ đội vương miện cho tôi, còn ba thì đẩy chiếc bánh kem ra từ phía sau cánh cửa.
“Chúc công chúa Vi Vi của ba mẹ lại lớn thêm một tuổi!”
Tôi nhắm mắt ước nguyện, rồi thổi tắt nến, kiêu hãnh ngẩng đầu lên như một con thiên nga nhỏ, đem từng miếng bánh mẹ cắt chia cho bạn bè.
Nhưng cũng chính ngày sinh nhật năm đó…
Gia đình tôi tan vỡ.
Đại học còn chưa học xong, thì ba bỏ lại khoản nợ hàng chục triệu, mẹ tôi phát bệnh.
Từng việc, từng chuyện — như ngọn núi đè lên người tôi, ép tôi đến nghẹt thở.
Hai chữ “hạnh phúc” từ đó trở nên vừa xa xôi, vừa xa lạ.
Không nghe thấy tôi đáp, một lúc sau, Giang Trì Dã lại hỏi tiếp:
“Tuổi em cũng cỡ anh, sao lại nợ nhiều thế?”
“Ba em nợ ngập đầu, lúc bỏ trốn cùng tiểu tam thì chết cả hai. Mẹ em sốc quá nên đổ bệnh. Nợ nần, đương nhiên rơi hết lên đầu em.”
Có lẽ giọng tôi quá nhẹ nhàng, nên Giang Trì Dã chợt ngồi bật dậy, nhìn tôi như muốn nói điều gì đó an ủi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ thành một câu:
“Vậy… em có mệt không?”
Anh hỏi rất khẽ, như sợ chạm phải điều gì quá mong manh.
Câu hỏi ấy — khác hẳn với Giang Trì Dã từng nắm cổ tay tôi lôi ra khỏi phòng hôm nào.
Tôi bỗng thấy muốn trêu anh ta.
“Nếu anh bớt khiến tôi đau đầu, bỏ mấy cái thói xấu, ít mắng tôi vài câu, thì tôi sẽ không mệt nữa.”
“Hoặc là… anh thưởng cho tôi chút cũng được.”
Anh chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
“Thưởng thế nào?”
Tôi chỉ vào mặt mình.
“Hôn tôi một cái.”
Sắc mặt Giang Trì Dã đúng như tôi đoán — tối sầm lại ngay lập tức.
Nếu nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của anh.
Tôi không nhịn được bật cười, từ dưới đất đứng dậy, chuẩn bị sẵn tâm lý để bị mắng một trận.
Nhưng ngay giây tiếp theo — một bóng đen đổ xuống trước mặt.
Nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, anh cúi xuống… đặt một nụ hôn lên trán tôi.