Chương 1 - Giả Điếc Để Yêu Em

Sau khi kết hôn với thanh mai trúc mã bị điếc, chúng tôi ngày nào cũng làm điều khiến nhau bực bội.

Không có chút tình cảm nào, chỉ toàn là kỹ năng.

Năm năm thỏa thuận vừa đến hạn, tôi vốn định lập tức giải trừ hôn ước.

Nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh anh ấy bịt tai, suýt bị xe tông khi mua kẹo hồ lô cho tôi. Tôi mềm lòng.

Cho đến khi định bụng bàn với anh ấy xem có nên tiếp tục cuộc sống thế này không, thì từ hành lang vang lên giọng trêu chọc của bạn anh:

“Anh bạn, giả điếc thành nghiện rồi à?”

Phó Việt nghịch trợ thính, dựa vào tường nhếch môi cười khẽ:

“Chỉ khi tôi giả điếc, cô ấy mới có thể thoải mái làm chính mình.”

Tôi, cách một bức tường, sững người.

Vậy những câu chuyện tếu táo mà tôi kể trên giường, chẳng phải anh đều nghe hết rồi sao?

1

Người khác đều thầm yêu thanh mai trúc mã.

Tôi thì không.

Tôi chỉ thuần túy ghét.

Ghét anh hồi nhỏ chơi pháo nổ dính lên người tôi.

Ghét anh cấp hai dính kẹo cao su lên tóc tôi.

Ghét anh cấp ba trốn tiết học thêm lại bắt tôi chịu tội thay.

Thanh mai trúc mã của người ta ai cũng dễ thương, còn tôi giống như bị tráo hàng, lấy trúng một món quà tặng thêm khó chịu.

Chơi với anh bao năm.

Tốt đẹp thì chẳng thấy đâu, chuyện xấu thì chất đầy cả bao tải.

May mà anh vừa tốt nghiệp cấp ba là đi du học, cho tôi sống yên ổn suốt bốn năm đại học.

Ai mà ngờ, vừa tốt nghiệp đại học, tôi lại gặp phải người mà thời thanh xuân không muốn gặp nhất.

Tin xấu hơn nữa: gia đình phá sản, ông bố vô trách nhiệm định gả tôi đi để liên hôn.

“Tai tôi có lẽ không chữa được, sau này cũng coi như nửa người tàn tật, nếu em không muốn…”

Phó Việt ngồi đối diện, cúi đầu, bộ vest chỉn chu sang trọng cũng không che giấu nổi sự tự ti, hoàn toàn khác xa dáng vẻ ngang ngược ngày trước.

Thấy tôi không lên tiếng, khớp ngón tay mảnh khảnh của anh gần như siết chặt đến trắng bệch, ánh mắt đầy bi thương.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với chú Lâm hủy hôn…”

Khoan đã!

Tôi giật mình tỉnh ra.

Cuối cùng cũng nhận ra anh vừa nói gì.

Tai hỏng rồi?

Tôi bật dậy, bước nhanh đến trước mặt anh, mới thấy được máy trợ thính ẩn dưới mái tóc lòa xòa của anh.

“Lâm Hàm Nguyệt, cô thấy sỉ nhục tôi vui lắm đúng không?”

Đôi mắt Phó Việt tối sầm lại, giọng nói mang theo chút nghiến răng quen thuộc.

“Sao mà hỏng?”

Phó Việt lúng túng: “Học ở nước ngoài không biết dùng bếp điện từ, bị nổ hỏng.”

“…”

“Cô…”

“Tôi cưới! Tôi cưới anh!”

Tôi lấy tay bịt miệng anh vừa định mở ra, đối diện đôi mắt ngây ngốc như chó con của anh, cố gắng kiềm chế niềm vui trong lòng.

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng cãi thắng Phó Việt.

Tôi mắng một câu, anh có thể bắn trả mười câu như súng liên thanh.

Khốn nạn thật!

Chỉ cần tháo máy trợ thính của anh, tôi sẽ mắng chết anh!

2

“Phó Việt, anh có phải là chó không hả!”

Tôi ôm lấy đôi môi sưng đỏ đau rát, hung hăng đẩy mạnh lồng ngực săn chắc của Phó Việt.

Không đẩy ra.

Ngược lại còn tiến thêm một bước.

Đau đến mức tôi không nhịn được hét lên.

“Phó Việt! Không được nhúc nhích nữa!

“Xuống ngay cho tôi!”

Động tác của Phó Việt khựng lại, mắt híp lại nhìn khẩu hình của tôi: “Vợ ơi, em đang nói gì đó, anh không hiểu.”

Nói xong, anh lại tiếp tục.

“… Tôi phục anh luôn, có thể đeo máy trợ thính lên không hả!”

Tôi đưa tay với lấy máy trợ thính trên tủ đầu giường.

Một bàn tay nóng rực mạnh mẽ giữ lấy, kéo tay tôi lại, siết chặt giữa các ngón tay, rồi đẩy thẳng lên đầu tôi.

Hơi thở nóng bỏng của Phó Việt phả vào cổ tôi, làm tôi tê dại.

Ngẩng đầu nhìn.

Người đàn ông đó lười biếng nhấc mí mắt, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm khàn:

“Vợ ơi, lúc làm chuyện này không cần phải nghe thấy gì cả.”

3

Hôm đó sau khi đạt được thỏa thuận trong nhà hàng.

Tôi và Phó Việt lập tức đi cục dân chính lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Nhưng tôi vẫn giữ chút đề phòng, dù sao đây cũng chỉ là một cuộc liên hôn, về bản chất chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau.

Giúp gia đình vượt qua khó khăn là được rồi, chẳng lẽ thực sự phải dành cả đời cho anh ta sao!

Tôi đâu có thích anh ta.

Thời hạn năm năm.

Phó Việt bị bố mẹ gây áp lực phải kết hôn, bên ngoài cần một người vợ đoan trang và hiểu chuyện.

Còn anh ấy là người phù hợp nhất trong số các đối tượng liên hôn mà tôi có thể chọn.

Hai bên đều đạt được mục đích.

Lợi hết thì chia tay.

Phó Việt vui vẻ đồng ý, ký vào thỏa thuận.

Đêm tân hôn.

Khi tôi nằm trên chiếc giường cưới đỏ rực, mới thấy sợ hãi.

Xem ra tôi vẫn chưa nghĩ đủ xa.

Anh ấy cần vợ, tôi cần cuộc liên hôn.

Chúng tôi là kết hôn, chứ không phải chơi trò trẻ con.

Phải làm “chuyện đó” sao?

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì tiếng nước róc rách trong phòng tắm ngừng lại, Phó Việt quấn một chiếc khăn tắm bước ra.

Hơi nóng mờ ảo.

Tóc anh ấy chưa sấy, vẫn ướt sũng, rủ xuống trán, từng giọt nước chảy xuống ngực, lướt qua đường cơ bụng và chảy vào đường nhân ngư.

Nheo mắt nhìn kỹ, thân hình của Phó Việt đúng chuẩn tam giác ngược.

Hai cánh cửa, eo săn chắc.

Còn chưa kịp nhìn xuống tiếp, Phó Việt đã bước về phía tôi.

Tim tôi bỗng thắt lại.

Không lẽ là…

Tôi nuốt nước bọt.

Nhanh vậy sao?

“Phó Việt, tôi hình như chưa chuẩn bị—”

Khi anh ấy vòng qua bên cạnh tôi, tôi giật mình nhắm chặt mắt, nắm chặt góc chăn.

Một cơn gió lướt qua.

Cảm giác trong tưởng tượng không hề rơi xuống người tôi.

Tủ quần áo bên cạnh mở toang.

Phó Việt ôm một chiếc chăn bông, mỉm cười với tôi: “Tôi qua phòng bên cạnh ngủ.”

?

Khinh thường tôi?

Tôi cúi đầu nhìn lại mình, tuy không lớn nhưng anh ta cũng quá sỉ nhục tôi rồi!

“Phó Việt, anh nghĩ tôi nhỏ sao?”

Một luồng tức giận trào dâng khi lòng tự tôn bị chà đạp.

Phó Việt không quay đầu lại.

“Ý anh là gì! Chúng ta liên hôn đâu phải chỉ mình tôi đồng ý!

“Anh có phải đang xem thường tôi không!

“Tôi dù sao cũng cỡ C mà! Chẳng lẽ nhỏ đến vậy!

“Hừ, anh nghĩ mình to lắm chắc?”

Một tràng xả giận điên cuồng.

Nhưng Phó Việt vẫn không ngoảnh lại.

Chỉ cần thêm một bước nữa là anh thực sự vào phòng bên cạnh.

Tôi tức đỏ mắt, bật dậy từ trên giường, lao thẳng lên lưng anh.

“Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với tôi!”

Phó Việt ngơ ngác, chiếc khăn tắm quanh eo bị tôi đá bay.

Khi nằm trên giường, ý thức bị đánh bay, tôi mới nhận ra anh ta không cố ý khiêu khích tôi.

Thằng nhóc đó căn bản không đeo máy trợ thính.

4

Cuộc hôn nhân với Phó Việt còn vui hơn tôi tưởng.

Vốn dĩ đã là người quen cũ.

Hơn nữa, anh ấy kết hôn với tôi khi đã là người thừa kế công ty, bận đến mức cả ngày chẳng thấy bóng dáng.

Những gì anh ấy để lại cho tôi, ngoài sự yên tĩnh chính là thẻ vàng.

Phó Việt uống xong ngụm cháo cuối cùng, đứng dậy chỉnh lại cúc tay áo, cầm tập tài liệu bên cạnh chuẩn bị ra ngoài.

Tôi ngẩng đầu khỏi bát cháo: “Dạo này anh bận ghê.”

Đồng hồ trên tường chỉ vừa mới 8 giờ sáng.

Trước đây, ăn sáng xong, Phó Việt thường ngồi nhà đọc báo hoặc trò chuyện vài câu với tôi rồi mới đi làm.

Anh chỉnh lại cà vạt, đi tới cửa thay giày.

“Bố dạo này có dự án gấp, tôi phải đi xem tiến độ.”

Bố chúng ta…

Anh hay nói vậy, ý chỉ bố tôi.

Tính ra, đây đã là năm thứ tư chúng tôi ở bên nhau.

Anh vẫn tận tụy làm việc cho bố tôi.

Nghĩ đến bản thỏa thuận kia, tôi vô tình thốt lên:

“Hôn nhân này cũng sắp hết hạn rồi, anh không cần phải cố sức như vậy đâu.”

Bàn tay mở cửa của Phó Việt khựng lại.

Không khí rơi vào im lặng.

Dù biết cuộc hôn nhân này bắt đầu từ một bản thỏa thuận, nhưng năm năm bên nhau cũng là thật.

Nói thế này chẳng khác nào dùng xong thì đá người ta đi.

Tôi định giải thích mình không có ý đó, nhưng Phó Việt đã vội vàng lên tiếng trước:

“Dạo này tôi bận quá, để sau hẵng nói.

“À đúng rồi, tối nay tôi còn phải đi công tác, có gì cứ nhắn WeChat.”

Trước khi rời đi, tôi thấy anh vô thức chỉnh lại máy trợ thính.

Khoảnh khắc đó, trái tim tôi như bị một mũi kim bạc đâm vào, đau đến bồn chồn.

Anh lại đang tự ti.

Tự ti vì đôi tai có vấn đề.

Liệu có phải anh nghĩ rằng tôi đang ghét bỏ anh vì điều đó?

5

Ban đầu, tôi định chờ hết năm năm thì giải trừ hôn ước.

Nhưng bốn năm qua, chúng tôi sống rất hòa hợp.

Chỉ cần Phó Việt không đi công tác, hai chúng tôi gần như ngày nào cũng “ghét nhau.”

Những ngày không có việc gì, anh sẽ đưa tôi đi mua sắm, đi công viên giải trí, đi du lịch.

Ban đầu tôi không xem anh là chồng.

Dù sao cũng là bạn thanh mai trúc mã, ở bên nhau không thấy ngại ngùng hay bất tiện gì.

Thậm chí ở bên lâu ngày, thỉnh thoảng còn không quen với những đêm không được anh ôm ngủ.

Như bây giờ.

Nằm một mình trên chiếc giường lớn trống trải.

Nhìn khung chat trống rỗng trên điện thoại.

Trong lòng chẳng hiểu sao có chút bồn chồn.

Rõ ràng trước khi đi anh còn bảo có gì thì nhắn WeChat.

Mà giờ tôi gửi tin nhắn đã ba tiếng, bên kia vẫn im lặng.

Chết tiệt.

Không lẽ bị xe đâm rồi?

Tôi giật bắn cả người, bật dậy ngồi ngay ngắn trên giường.

Nhớ lại Tết năm ngoái, hai chúng tôi không về nhà bố mẹ mà ở nhà tự nấu một bữa lẩu đơn giản.

Ăn xong, cả hai quấn chung một chiếc khăn dài đi dạo.

Thấy quầy kẹo hồ lô ven đường, tôi nhõng nhẽo đòi ăn.

Phó Việt liền chui khỏi khăn quàng, quấn kín tôi lại, bảo đứng yên chờ rồi chạy qua mua.

Chỉ là một con đường.

Ai ngờ hôm đó có chiếc xe bị mất phanh, Phó Việt không đeo máy trợ thính, vừa đi vừa giơ que kẹo cười với tôi.

Nếu không phải anh nhanh chân chạy vài bước cuối, tôi không dám nghĩ tới hậu quả.

Anh chẳng hề nhận ra nguy hiểm cận kề, vẫn cười ngốc nghếch như vậy.

Đưa que kẹo vào tay tôi, bảo mỗi loại anh mua một que, để tôi ăn cho thỏa thích.

Bố tôi còn lười mua kẹo cho tôi.

Còn Phó Việt thì chỉ tiếc không thể hái sao trên trời cho tôi.

Không biết hôm đó tôi bị cú sốc bất ngờ làm sợ, hay nụ cười của anh dưới ánh đèn đường quá đẹp.

Mà tim tôi bất giác lỡ nhịp.

Giờ đây, Phó Việt là một người đàn ông tốt.

Dù khi trẻ, anh đúng là một kẻ đáng ghét.

“Bíp bíp—”

Điện thoại rung, kéo tôi về thực tại.

Phó Việt: 【Vừa họp xong, có chuyện gì?】

Trái tim treo lơ lửng của tôi rơi về đúng vị trí.

Tôi chợt nghĩ có vài chuyện.

Nên nói trực tiếp với anh.