Chương 1 - Giá Đắt Nhất Cho Một Con Thú Cưng

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi coi thú cưng như tổ tông mà nuôi, chăm đến béo mượt bóng loáng, nâng niu như bảo vật trên trời.

Cô bạn thân tiểu thư nhà giàu của tôi mê mẩn không rời tay, còn nửa đùa nửa thật nói:

“Thú cưng nhà cậu ngoan ngoãn lại xinh xắn thế này, hay là bán cho tớ đi? Giá bao nhiêu cậu cứ nói!”

Tôi còn tưởng cô ấy chỉ nói chơi, ai ngờ ngay lúc đó, trước mắt tôi lại đột nhiên hiện lên từng dòng bình luận trôi nổi:

【Con pháo hôi này bao giờ mới chết vậy? Nuôi không nổi thì đừng có nuôi! Ba nam chính đi theo cô ta chỉ biết ăn cháo loãng, tội nghiệp ghê! Nếu không phải mượn cô ta để hóa hình, họ đã chẳng phải chịu khổ thế này!】

【Sắp rồi sắp rồi! Pháo hôi bị u não, không có tiền chữa, sắp chết đến nơi rồi! Chờ cô ta chết, ba nam chính sẽ cùng nữ chính về nhà, sống những ngày hạnh phúc đầy màu sắc!】

【Ha ha, trước khi chết pháo hôi còn cầu xin nữ chính nhận nuôi bọn họ, đâu ngờ ba nam chính vốn cố tình khoanh tay đứng nhìn, sớm đã mong cô ta chết cho rồi…】

Nhìn ba con thú đang nằm trong lòng bạn thân, vừa làm nũng vừa đáng yêu hết mức, tôi nghiến răng nói:

“Được thôi, mười vạn một con, chọn thoải mái!”

Lời vừa dứt, cả phòng khách bỗng im lặng trong chốc lát.

Nụ cười trên mặt Lâm Sở Sở cứng đờ lại.

Con mèo tam thể trong lòng cô vốn đang cọ cọ cằm để làm nũng cũng dừng động tác.

Con rắn nhỏ màu đen quấn trên cổ cô ta ngẩng đầu lên.

Ngay cả con nhím đang chậm chạp cào móng trên ghế sofa bên cạnh cũng ngừng lại.

Mấy cặp mắt đồng loạt nhìn về phía tôi.

Trước mắt tôi, những dòng bình luận như mặt hồ bị ném vào tảng đá lớn, bỗng chốc nổ tung:

【??? Tôi vừa nghe gì thế? Mười vạn một con á? Con pháo hôi này dám mở miệng ra như thế sao?】

【Trời ạ! Pháo hôi độc ác lộ nguyên hình rồi, vừa nãy còn giả vờ yêu thú cưng như mạng mà!】

【Điên vì nghèo rồi chắc! Coi nữ chính của chúng ta là kẻ ngu sao?】

【Tôi nói rồi mà, cô ta nuôi thú chỉ để lấy lòng Sở Sở thôi, đúng là đồ tâm cơ!】

Lâm Sở Sở là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh.

Cô hơi lúng túng nhìn con vật trong lòng, rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi.

Giọng cô mang chút ngượng ngùng: “Tiểu Kiều, cậu nói gì vậy, tớ chỉ đùa thôi mà.”

“Không phải cậu quý bọn chúng nhất sao? Làm sao nỡ bán cho tớ được chứ?”

Tôi vẫn giữ nụ cười thoải mái trên mặt.

Tựa như không hề thấy những lời công kích từ đám bình luận đang đâm vào tôi như ong vỡ tổ.

“Quý thì quý thật, nhưng cũng phải thực tế một chút chứ.”

Tôi thở dài, đầy bất lực.

“Sở Sở, cậu cũng biết mà, dạo này tớ thất nghiệp, mãi chưa tìm được việc. Nuôi ba con này, mỗi tháng tiền ăn, tiền khám, tiền thuốc, tẩy giun… toàn là một khoản lớn.”

“Nói thật lòng, tớ sắp không kham nổi nữa rồi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn Lâm Sở Sở, ánh mắt chân thành:

“So với tớ, có khi bọn chúng còn thích cậu hơn ấy chứ.”

“Cậu xem, giá treo mèo, chuột nhập khẩu, còn cái chuồng sang chảnh cho con nhím Chi Chi, chẳng phải toàn do cậu mua sao?”

“So với việc ở bên tớ ăn cháo cám, theo cậu mới thật sự được sống sung sướng.”

Lâm Sở Sở há miệng định nói gì, lại bị tôi cắt ngang.

“Giờ tớ thật sự gặp khó khăn rồi.”

“Nếu cậu thật sự thích, lại muốn giúp tớ, thì mười vạn một con, cậu cứ chọn tùy ý.”

“Coi như giúp tớ vượt qua lúc nguy cấp, được không?”

Lâm Sở Sở rơi vào trầm mặc.

Bình luận lại dấy lên một trận mưa máu gió tanh:

【Phì! Nói nghe hay lắm! Không phải chỉ là đạo đức giả thôi sao!】

【Nữ chính đừng tin cô ta! Cô ta đang lợi dụng lòng tốt của cậu đó!】

【Nguy cấp cái gì chứ, có tiền cũng không cứu nổi bệnh cô ta đâu, xui xẻo quá!】

【Nam chính mau cắn cô ta đi! Loại đàn bà lòng đen như than này không xứng làm chủ các người!】

Lâm Sở Sở do dự một lúc lâu, cuối cùng cắn môi: “Vậy… vậy tớ mang đi một con trước nhé? Cũng coi như để cậu còn chút kỷ niệm…”

Tôi chỉ mong cô ta gói luôn cả ba con mang đi cho xong chuyện.

Đã là lũ vong ân phụ nghĩa, thì bán hết cho rồi!

Nhưng tôi cũng biết, thái độ mình thay đổi quá nhanh sẽ dễ khiến người khác nghi ngờ.

Từng bước một vẫn tốt hơn.

“Được, nghe cậu. Cậu chọn đi.”

“Thích con nào thì mang con đó.”

2

Lâm Sở Sở ôm con mèo tam thể ngồi xổm xuống.

Cô cẩn thận quan sát con rắn đen nhỏ và con nhím đang chậm rãi tiến lại gần.

Con rắn đen dường như nhận ra điều gì đó.

Cái đầu nhỏ ngẩng cao hơi nghiêng về phía Lâm Sở Sở, đầu lưỡi chẻ đôi khẽ thè ra nuốt vào.

Con nhím Chi Chi cũng khẽ nhúc nhích móng vuốt, đôi mắt tròn như hạt đậu đen nhìn cô chăm chú.

Đúng lúc này, con mèo tam thể trong lòng Lâm Sở Sở bỗng động đậy.

Nó khẽ “meo” một tiếng mềm mại, rồi lấy khuôn mặt lông xù dụi liên hồi vào cằm của cô.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)