Chương 42 - Ghét Của Nào Trời Trao Của Đấy
Khi thấy anh ở bên cạnh những cô gái khác, tôi cảm thấy khó chịu. Tôi muốn anh thuộc về mình, muốn đứng cạnh anh với tư cách là bạn gái, không phải chị gái, cũng không phải bạn bè cãi nhau hàng ngày.
Tôi ôm chặt lấy eo Thẩm Chiếu, vùi đầu vào ngực anh, khẽ mỉm cười và nói nhỏ vừa đủ để anh có thể nghe thấy: "Không thích người khác, thích anh, em thích anh!"
Cơ thể Thẩm Chiếu cứng lại trong giây lát, sau đó anh bật cười, tiếng cười rung lên trong lồng ngực, truyền đến tim tôi.
Chỉ một giây sau, Thẩm Chiếu nâng cằm tôi lên, buộc tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
"Thế... em có thích Phó Dục Bạch không?" Thẩm Chiếu hỏi, đôi mắt cún con đầy lo lắng.
Tôi nhíu mày khó hiểu: "Em thích anh ấy làm gì? Chúng ta chỉ là bạn bè thôi mà, em thậm chí còn gọi anh ấy là anh họ theo Phó Tuyết."
Nói xong, Thẩm Chiếu cười ngớ ngẩn.
"Anh cứ nghĩ em thích anh ta... khiến anh khó chịu và buồn bực bao lâu nay." Anh chàng đáng thương chu môi ra vẻ uất ức.
"Ờ, chủ yếu là thưởng thức trai đẹp thôi."
Nói thật thì tôi chỉ thấy Phó Dục Bạch đẹp trai, nên muốn ngắm một chút thôi.
Nếu Phó Dục Bạch có bạn gái, tôi có thể chân thành chúc phúc cho anh ấy. Nhưng nếu Thẩm Chiếu có người yêu, tôi không làm được.
Tôi sẽ lo lắng, thất vọng, đau lòng và khóc lóc.
Thẩm Chiếu nghiêm túc đề nghị: "Vậy từ giờ em không được nhìn anh ấy nữa, nhìn anh đi, anh cũng đẹp trai mà! Anh đâu có kém gì!"
Tôi bật cười.
"Thẩm Chiếu, anh giống nhân viên bán hàng đang tự quảng cáo mình quá haha."
Nhưng mà, Thẩm Chiếu đúng là đẹp trai thật.
Thẩm Chiếu cười theo tôi, xoa đầu tôi rồi véo má tôi, cuối cùng nghẹn ngào nói: "Vậy chắc anh đã thành công trong việc quảng cáo rồi nhỉ?"
... Ôi trời ơi! Tôi chợt nhận ra sự đáng yêu của Thẩm Chiếu!!!
Tôi kiễng chân hôn lên má anh, để lại dấu son đỏ rồi hài lòng gật đầu: "Đóng dấu, bạn trai nhé."
Thẩm Chiếu như một cậu nhóc ngốc nghếch, mặt đỏ bừng sau nụ hôn đó, như một cô gái ngại ngùng nhẹ nhàng chạm tay lên má, rồi ngây ngô cười và ôm tôi vào lòng, thì thầm vào tai tôi hết lần này đến lần khác:
"Thích em, thích em nhiều lắm."
Ôm tôi thật lâu, rồi đột nhiên anh thả tôi ra, cúi xuống nhìn chiếc váy ngắn tôi đang mặc, cau mày nói: "Em không mặc quần tất à?"
Tôi thản nhiên đáp: "Đúng rồi, mấy cái đó trông giả quá."
"Không lạnh sao?"
Tôi định nói mình cần phong cách hơn là giữ ấm, nhưng khi thấy vết son trên mặt Thẩm Chiếu, tôi thay đổi ý định, ôm lấy anh rồi làm nũng:
"Lạnh, lạnh chết đi được, nhưng để quyến rũ anh, em vẫn mặc thế này."
Thẩm Chiếu ngây ra một lúc, không nói gì, nắm lấy cổ tay tôi kéo về phía gara.
"Thẩm Chiếu, anh làm gì vậy?"
"Về nhà."
Còn về bài đăng trên mạng, lúc đó tôi mới biết anh chỉ muốn cho tôi xem đồ ngọt.
Tất cả đều là những món tôi thích, ý là anh muốn làm lành với tôi.
Nhưng khi chụp hình, anh không để ý cô gái ngồi đối diện lọt vào khung hình.
Nhưng tôi lại chỉ chú ý đến cô gái đó, hoàn toàn không để ý đến đĩa đồ ngọt.
10
Thẩm Chiếu muốn tôi dọn về ở cùng anh, nhưng tôi lắc đầu từ chối, có chết tôi cũng sẽ không quay lại.
Tôi có thể đến chơi với anh, nhưng tôi sẽ không ở lại nữa.
Anh cứ khăng khăng muốn có câu trả lời, nên tôi buộc phải nói ra cái gai mà tôi luôn giấu kín trong lòng.
"Nếu em dọn về, lần sau cãi nhau với anh, em lại phải dọn đi. Lúc đó anh lại đăng bài cho thuê nhà trên mạng, em chắc chắn sẽ rất buồn. Em thà không dọn về, để sau này không phải đau lòng."
Nói xong, Thẩm Chiếu im lặng, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, giọng đầy hối lỗi:
"Xin lỗi, lần trước anh thực sự quá đáng. Sau này sẽ không như vậy nữa, thật đấy."
Thật ra tôi không trách Thẩm Chiếu, tôi có thể hiểu được.
Nhưng lúc đó, tôi thực sự rất đau lòng.
"Không sao, em tha thứ cho anh rồi."
Tôi ngẩng đầu cười với Thẩm Chiếu, rồi nhéo nhẹ má anh.
Thẩm Chiếu im lặng, nhưng cũng khẽ mỉm cười với tôi.
Từ đó trở đi, ngoài những cuộc tranh cãi vặt vãnh hàng ngày, anh không bao giờ cãi nhau với tôi lần nào nữa.
Không một lần nào cả.
11
Tôi kể cho Phó Tuyết nghe chuyện tôi với Thẩm Chiếu ở bên nhau, cô ấy lập tức lên kế hoạch bảo Thẩm Chiếu phải mời mọi người một bữa. Thẩm Chiếu cũng đồng ý ngay.
Nhưng ngay khi nhìn thấy Phó Dục Bạch, Thẩm Chiếu vô thức siết chặt tay tôi.
Anh đang lo lắng.