Chương 4 - Ghét Của Nào Trời Trao Của Đấy

6

Nửa giờ sau, nhìn đống đồ chất thành núi trong xe đẩy, tim tôi như muốn rỉ máu. Chu Dư Mộ đúng là thiếu gia nhà giàu, không chọn đồ tốt, chỉ chọn đồ đắt.

“Thực ra kem đánh răng mua một tặng một này cũng không tệ.” Tôi khéo léo đề nghị.

“Không được.” Chu Dư Mộ từ chối không chút do dự.

Đang định tranh luận thì tôi nghe thấy tiếng chào hỏi quen thuộc ở góc cua, khiến tôi đứng như trời trồng.

“Chào sếp.” 

Chu Dư Mộ nhàn nhạt gật đầu. Qua khe hở của giá hàng, tôi thấy một đồng nghiệp trong tổ đang đứng đối diện, vẻ mặt cô ấy cứng đờ, như thể đang muốn nói: "Phải làm sao đây, tôi muốn chạy trốn quá, sao dạo phố mà cũng gặp được sếp chứ."

Nhưng cô gái đi cùng lại rất phấn khích, kinh ngạc thốt lên: “Chị ơi, sếp chị đẹp trai thế!”

Mặt đồng nghiệp tôi càng trắng bệch hơn. Ai mà không biết Chu Dư Mộ ghét nhất là người khác bình phẩm về ngoại hình của hắn.

“Vị này là...?” Đồng nghiệp chuyển chủ đề, ánh mắt nhìn sang chỗ Chu Dư Mộ và tôi đang nắm tay nhau. 

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi vội vàng đội mũ áo hoodie lên, kéo dây áo xuống để che mặt.

Đồng nghiệp im lặng nhìn chằm chằm, rồi lắp bắp: “Đó là… chị dâu? Sở thích của chị độc đáo thật…”

Tôi gật đầu qua loa, quay người định chuồn. Chu Dư Mộ thở dài, kéo tôi đổi hướng. “Quay lại, bên kia mới là giá hàng.”

Tôi cứng họng, rồi vội thúc giục: “Nhanh lên! Anh cũng không muốn có tin đồn quấy rối tình dục cấp dưới này chứ, ngài Dư Mộ?”

Tối hôm đó, quầy thu ngân của trung tâm thương mại xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ. Một anh chàng đẹp trai, mặt không biểu cảm, dắt theo một người với cái đầu hình hoa cúc, tay kia đẩy xe đẩy đi tính tiền. Dù là một trong những nhân vật chính, tôi vẫn cảm thấy mình an toàn vì đã che mặt, người mất mặt không phải tôi.

“Sở Triều, tính tiền.”

“Sở Triều?”

“… Sở Triều, đưa điện thoại cho tôi.”

Chu Dư Mộ thở dài, xoa nhẹ đầu ngón tay tôi. Tay còn lại của hắn đang cầm đồ, không thể quét mã thanh toán. Tôi kinh ngạc đến mức toàn thân run lên. Nói chuyện thì nói, sờ mó cái gì!

Những người xếp hàng phía sau bắt đầu phàn nàn.

“Có thể nhanh lên được không, không mua đồ thì tránh ra!”

“Tính tiền còn phải nắm tay nhau, không thể về nhà ân ái sao? Đợi không nổi à?”

Chu Dư Mộ nhắc tôi: “Túi quần.”

Tôi đưa tay mò mẫm trên người Chu Dư Mộ. Hắn cứng đờ, nghiến răng: “Đừng có sờ lung tung!”

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra, cảm thấy nó khá vừa vặn trong tay mình. Cuối cùng, vì đi quá vội nên chúng tôi cũng không mua hết những thứ trong danh sách.

“Trung tâm thương mại sẽ sớm giao đồ đến, lát nữa lấy rau ra rửa trước,” Chu Dư Mộ nói.

“Không thể gọi đồ ăn ngoài sao?” Tôi nằm dài trên ghế sofa, chán nản.

“Không được, không tốt cho sức khỏe.” Chu Dư Mộ kéo tôi dậy, không cho tôi từ chối.

Trong bếp, Chu Dư Mộ không ngừng chỉ huy.

“Sở Triều, giấm.”

“Sở Triều, bát.”

Khi ăn cơm, hắn cũng không yên.

“Sở Triều, cái này.”

“Sở Triều, còn cái này nữa.”

Cuối cùng, tôi không chịu nổi, đập đũa xuống.

“Tại sao tôi phải gắp thức ăn cho anh chứ!”

“Vì tay phải của tôi đang bị em nắm.” Chu Dư Mộ đáp, mặt đầy vẻ đương nhiên.

Tôi bực mình: “Vậy anh dùng tay trái gắp!”

Chu Dư Mộ không biểu cảm, dùng tay trái vụng về gắp thức ăn, trông như loài người thời nguyên thủy.

Tôi: “… Vậy anh đừng ăn nữa!”

Tôi vui vẻ ăn uống, mặc kệ Chu Dư Mộ cau mày đấu tranh với đồ ăn. Tôi ăn xong, hắn vẫn đang đấu tranh. Tôi chơi điện thoại, hắn vẫn đang đấu tranh. Tôi thua ba ván xếp hạng, nằm im buồn ngủ, hắn vẫn đấu tranh.

Tôi: …

Chu Dư Mộ: "-_-"

Rốt cuộc là tôi hành hạ hắn hay là hành hạ chính mình vậy?

Thôi bỏ đi. Tôi bực bội giật đũa của Chu Dư Mộ, gắp thức ăn cho hắn. “Ăn đi!”

Sau khi rửa mặt và đánh răng xong, tôi lại lo lắng về việc ngủ. Chỉ cần nghĩ đến việc phải ngủ bên cạnh Chu Dư Mộ, tôi đã thấy toàn thân không thoải mái.

“Qua đây giúp tôi.” Chu Dư Mộ gọi. Nhìn lại, hắn đã lấy chăn gối mới ra trải dưới đất. Sau khi trải xong chiếu, Chu Dư Mộ tắt đèn. Hắn nằm dưới đất, tôi nằm trên giường, hai bàn tay nắm chặt nhau lơ lửng giữa không trung.

Cứ như vậy mà ngủ thiếp đi? 

Không đời nào! 

Á, tê quá, cánh tay tôi bị kẹp ở mép giường. 

Tôi vô thức dịch chuyển vào mép giường một chút, rồi thêm chút nữa...

“Bịch!”

Trong cơn mơ màng, cả người tôi trực tiếp ngã xuống đất.