Chương 29 - Ghét Của Nào Trời Trao Của Đấy

"Anh yêu, lâu rồi anh chẳng ra ngoài chơi với em."

Tôi đặt mông xuống người Giang Nại, mè nheo ôm hắn.

Tôi biết hắn đang họp, nhưng mà vì Hướng Dã, tôi chỉ có thể đâm lao theo lao.

Dù sao, Giang Nại sao có thể nhân lúc Hướng Dã đi công tác mà liều mạng làm việc vượt anh ấy được.

"Suỵt~" Giang Nại đỡ lấy eo tôi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh đang họp mà."

"Haiz, em quấy rầy anh rồi hả? Xin lỗi anh yêu."

"Khụ khụ, Giang tổng." Một người trong cuộc họp đề xuất: "Hay là đổi ngày họp khác, dù sao thì dự án này cũng không quá gấp".

"Không cần đâu..."

"Không sao đâu, Giang tổng, chúng tôi thông cảm cho anh, anh cứ đi hẹn hò đi".

Giang Nại điều chỉnh lại biểu cảm: "Vậy thì hôm nay tạm dừng ở đây".

Kết thúc cuộc họp, Giang Nại tìm tôi tính sổ.

"Cố ý đúng không?"

"Đâu có…" Tôi trượt xuống khỏi người Giang Nại: "Chỉ là nhớ anh thôi mà."

"Em sẽ không thực sự ảnh hưởng đến công việc của anh chứ, xin lỗi nhé, em không ngờ cấp dưới của anh lại dễ dàng đùa giỡn như vậy, xin lỗi anh, khiến anh mất uy trước mặt cấp dưới".

Giang Nại nắm lấy cổ tay tôi, lại kéo tôi vào lòng.

"Hướng Sơ, dạo này em chăm học trà đạo quá".

"Ghét ghê, em thực lòng xin lỗi mà, cấp dưới của anh có trách em ảnh hưởng đến công việc của họ không".

"Không đâu, cậu ấy là giám đốc công ty, cũng đang vội về nhà để đi với vợ con."

"Vậy à, vậy anh làm việc đi, em về đây".

Quấy rầy công việc của Giang Nại xong, tôi rất hài lòng, vỗ mông chuẩn bị chạy.

Giang Nại vừa thu chân lại, ghế trượt một cái, tôi đứng không vững, lảo đảo ngã lên đùi hắn.

"Anh làm gì vậy? Đây là văn phòng, không được làm bậy!"

"Không sao, văn phòng cách âm tốt lắm."

Tôi đỏ mặt, trong lúc cấp bách, tôi véo Giang Nại một cái.

"Shhh~" Giang Nại nín nhịn: "Em muốn phế hỏng anh à?"

"Xin lỗi xin lỗi! Em véo nhầm chỗ rồi".

"Không sao, tha thứ cho bé yêu của anh.” Giang Nại đeo kính nửa gọng. cúi xuống hôn tôi.

Mắt hắn nhắm hờ, cặp kính mỏng che đi đôi mắt đầy dục vọng của hắn, nhưng chỉ có tôi biết, bàn tay đang nắm lấy eo tôi siết mạnh đến mức nào.

"Giang tổng, Hướng tổng đến rồi".

Lúc trợ lý xông vào, cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn não, đã trốn dưới gầm bàn.

Anh trai tôi sao lại đến đây? Công tác về sớm à?

Hay là hai chúng tôi bị lộ rồi?

"Giang Nại, tôi nghĩ anh nên cho tôi một lời giải thích, tại sao dự án đầu tư phát triển phía Đông thành phố kia đang vừa đến lúc ký hợp đồng thì lại bị anh giành mất thế?”

"Hướng tổng, đừng kích động." Giang Nại lau miệng, nghiêm mặt nói.

"Sao mà tôi không kích động được?"

Tôi nghĩ đến cảnh Hướng Dã nổi trận lôi đình, Giang Nại lại bình tĩnh như không, tôi lập tức bực bội.

Tôi ở dưới gầm bàn, vừa sờ vừa véo chân Giang Nại, tấn công hắn cả về thể xác lẫn tinh thần.

Giang Nại nhịn đến mức trán nổi mạch máu.

"Hướng tổng, nói thật với anh nhé, tôi không ký hợp đồng, tặng làm quà rồi".

"Anh! Cạnh tranh với tôi thì thôi, anh còn tặng đi".

Tôi có thể cảm nhận được Hướng Dã tức giận đến mức nào.

Đồ tra nam, hợp đồng mà anh trai tôi vất vả cạnh tranh, không những bị hắn dễ dàng giành mất, còn bị hắn biến thành quà tặng đi!

"Đừng kích… shhhh… động…" Giang Nại âm thầm ấn đầu tôi, nắm lấy tay tôi, bắt tôi ngoan ngoãn."

"Hạng mục đó có vấn đề, mấy năm trước có người thầu đỉnh núi đó, đang khai phá được nửa thì xảy ra vấn đề, mặc dù bây giờ công trình có thay đổi, nhưng theo tin đồn thì chính phủ đang muốn trưng dụng mảnh đất đó, anh có tranh nổi với bọn họ không? Anh tin bọn họ dám bỏ vốn nhiều hơn bây giờ không? Anh có làm đến nửa rồi, bọn họ muốn thu hồi, chính phủ muốn làm thành hệ sinh thái, tất cả xí nghiệp cũng phải dọn đường."

Hướng Dã tỉnh táo lại: "Sao anh biết? Anh cũng nói chỉ là tin đồn."

Giang Nại nhướn mày: "Hướng tổng, cái này là tầm quan trọng của mạng lướt quan hệ đấy."

"Ha, tạm thời tin anh một lần."

Anh tôi rời đi nhanh như gió.

Nhưng sau đó, tình hình phía tôi có vẻ không ổn lắm...

Tôi run rẩy ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt trầm thấp khó lường của hắn.

Hắn luồn tay ra sau gáy tôi...

"Thích sờ lắm à?"

Tôi lo lắng cười cười: "Cũng hơi hơi."

"Hơi hơi à!" Giang Nại hơi dùng sức, tôi bị hắn kéo lên.

Hắn đá văng ghế làm việc, ôm tôi vào lòng, đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra.

"Thích sờ thì để anh cho em sờ sướng thì thôi."

Tôi không thể khống chế, lập tức nghĩ đến đêm hôm đó.